ANH HÙNG CHÍ - Trang 729

Trong bóng tối, hai người lòng mang tâm sự riêng, không hẹn mà cùng thở
dài một hơi. Đưa mắt nhìn nhau thì lại không hẹn mà cùng cười lên ha hả.

Ngũ Định Viễn cười to một hồi, cất cao giọng nói:

- Thiên hạ không có việc gì không thể hoàn thành, ta không tin một đời ta
liền gặp vận xui như vậy! Tin tưởng sẽ có một ngày Tây Lương Ngũ Định
Viễn đường hoàng xuất đầu!

Lư Vân thấy trên mặt hắn tràn đầy ánh sáng tự tin, liền gật đầu nói:

- Ngũ huynh tướng mạo đường đường, tuyệt không phải phàm nhân, tự
nhiên sẽ có một ngày nổi bật.

Ngũ Định Viễn nghe hắn nói như vậy cũng mỉm cười:

- Không dấu Lư huynh đệ, trước kia ta ở tại Tây Lương đã đắc tội với một
đám người xấu. Lúc này mới bị người một đường đuổi giết, liều mạng chạy
đến kinh thành.

Hắn biết mình đào phạm, liền không muốn nói rõ thân phận để tránh Lư
Vân sợ hãi.

Hắn dừng một chút, rồi lại nói tiếp:

- Nhưng trên người ta còn mang một thứ bảo bối. Nhờ vào nó, chưa hẳn
không thể xử lại án sai ngày trước. Các ngươi cứ chờ xem a!

Lư Vân sững sờ, ngạc nhiên nói:

- Bảo bối? Bảo bối gì vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.