ANH HÙNG CHÍ - Trang 871

Vân vô cùng thất vọng khi biết đã đoán lầm. Chợt cảm thấy khó chịu, nơi
ngực lại đau nhức khiến khí lực mất đi, liền ngã lăn ra đất.

Khi tỉnh lại đã thấy Ngũ Định Viễn ngồi bên cạnh với vẻ mặt tràn ngập sự
cảm kích, mỉm cười cầm tay hắn:

- Lư huynh đệ, ngươi tỉnh rồi!

Lư Vân thấy sắc mặt Ngũ Định Viễn hồng hào không còn trọng thương thì
mừng rỡ, gắng gượng nói:

- Ngũ huynh… Huynh…huynh đã khỏe lại rồi!

Ngũ Định Viễn cười nói:

- Thiên lão có mắt, cuối cùng hai ta đã thoát được.

Giọng nói mang theo tiếng nấc:

- Lư huynh đệ…ngươi vì tại hạ mà không quan màng sinh tử bản thân, Ngũ
Định Viễn ta làm sao báo đáp…

Lư Vân vội gượng dậy nói:

- Cứu người lúc hoạn nạn chính là trách nhiệm của người đọc sách, cần gì
báo đáp hay không? Ngũ huynh quá khách khí rồi.

Ngũ Định Viễn ho khan một tiếng, đỡ lấy vai Lư Vân để hắn nằm xuống,
nói:

- Ngũ mỗ tung hoành khắp Tây Lương, xưa nay nào có thiếu nợ nhân tình
của ai bao giờ? Ngày ấy nhờ Lư huynh đệ dùng tính mạng giúp ta gặp được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.