ANH HÙNG CHÍ - Trang 870

thầm nghĩ “Rốt cục ta đang ở đâu? Ngũ huynh ở nơi nào? Người khác đi
đâu rồi?”

Đầu óc mê muội thực khó suy nghĩ, bụng đói lại kêu gào thúc giục hắn ngồi
dậy đi tìm đồ ăn. Mặc kệ bản thân đang ở đâu, hắn xoa xoa ngực rồi lững
thững bước ra cửa.

Chậm rãi đẩy cửa phòng, lọt vào tầm mắt là khung cảnh trong một biệt viện
rất lớn. Tuyết phủ trắng xóa cây cối cảnh vật, ánh dương phản trên tầng
băng làm cảnh sắc trong viện càng thêm óng ánh trắng bạc. Lư Vân thầm cả
kinh, lúc hắn trọng thương qua mới tết Trung thu chưa lâu, sao giờ đã rét
như cắt thế này? Hắn không biết mê man đã bao lâu, càng không rõ tung
tích Ngũ Định Viễn, liền muốn tìm người hỏi thăm.

Lư Vân ngẩng đầu nhìn lại. Phía trước có một dãy hành lang rất dài thông
tới một sảnh đường. Phủ đệ to lớn này chắc chắn là chốn cao sang. Chẳng
rõ của quan lại quyền quý nơi nào. Vừa nghĩ đến đây thì một ý niệm hiện
lên:

“Hay là…Chẳng lẽ là Cố bá bá cứu ta, ta cùng Ngũ huynh đều ở Cố gia
sao?”

Nghĩ vậy thoáng lại nhớ tới Cố tiểu thư, cảm xúc trong lòng hắn xốn xang,
bất giác mi mắt đỏ lên. Hai chân run run nhưng gắng gượng đi về phía
trước.

Đi được mấy bước thì nghe tiếng trò chuyện huyên náo truyền tới. Lư Vân
nghĩ tới thân ảnh Cố Thiên Hề sắp hiện ra trước mắt thì vừa nóng lòng vừa
vui sướng. Cố sức bước qua hành lang quanh co đi vào sảnh đường.

Bước vào thì thấy mấy nam tử đang ngồi túm tụm nói chuyện, nhìn lạ mặt
không rõ ai là ai. Mấy người cùng ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ kinh ngạc. Lư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.