ANH HÙNG CHÍ - Trang 965

khiến Hoàng thượng nổi giận. Hiện phái Ngự Sử đến trong phủ dò xét,
ngươi nên cẩn thận ứng đối.

Ngũ Định Viễn nghe đến đây thì lỗ chân lông khắp toàn thân đều dựng lên,
trong lòng kêu khổ thấu trời, thầm nghĩ:

"Ngày ấy Dương đại nhân cứu ta, đã nói dù Liễu Hầu gia có bỏ đi cái mũ
vương hầu trên đầu cũng quyết bảo trụ một mạng cho ta, muốn ta trước tiên
an định ở kinh sư. Quả nhiên những ngày nay không ai dám đến phiền
nhiễu ta. Tưởng rằng thế lực Liễu Hầu gia mạnh mẽ. Côn Luân Sơn cũng
tốt, Đông xưởng cũng được, không ai còn dám đến hại ta. Nào ngờ hôm nay
trước thì Hác Chấn Tương tìm tới cửa, giờ còn sinh ra sự tình này. Vận
mệnh của ta làm sao lắm khúc khuỷu như thế!”

Nếu hắn bị Giang Sung phái người giết chết thì không nói, trước mắt nếu bị
Ngự Sử đại nhân thẩm vấn định tội, không khỏi vấy bẩn danh thanh, sau khi
chết còn bị người đời lạnh nhạt chê cười. Nhớ tới danh tiếng bản thân trên
giang hồ đã khó nghe, càng thêm cảm giác đau đớn lo sợ.

Đúng lúc này có một người thân dài như cây ngọc chậm rãi đi tới, chính là
Dương Túc Quan.

Ngũ Định Viễn vội chạy tới, kêu lên:

- Dương đại nhân, Giang Sung thượng tấu gièm pha, người nhất định phải
cứu ta!

Lần này Giang Sung thượng tấu hãm hại, Ngự Sử đại nhân đặc biệt đến phủ
tra án. Chỉ cần một lời ứng đối không ổn. Không chỉ chức quan Chế Sứ khó
giữ, sợ rằng còn bị bỏ tù lưu đầy biên cương. Tâm niệm của Ngũ Định Viễn
như thế thì càng hoảng loạn, không ngừng kéo tay Dương Túc Quan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.