ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 1097

Hoàng Dật gật đầu, lấy ra danh thiếp của mình đưa cho cô ấy, nói:

"Đây là danh thiếp của anh, em nhận đi! Sau này có chuyện gì có thể tùy
thời gọi."

"Tốt!" Nhược Thủy hai mắt sáng lên, hài lòng tiếp nhận danh thiếp,

sau đó cũng đem danh thiếp của mình đưa cho Hoàng Dật, "Đây là danh
thiếp của Nhược Thủy, Miểu Sát đại ca cũng nhận lấy đi! Nhược Thủy thật
sự rất hy vọng, một ngày nào đó sau này, khi em mở hai mắt, là một bình
minh như hiện tại, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ bắt đầu mọc lên, giọt
sương trên lá cây lập lòe chiếu sáng. Sau đó, em nhận được tin tức anh gửi
cho em, vô luận là cái gì, dù cho chỉ là một câu chào buổi sáng ngắn gọn,
em cũng sẽ vui vẻ rất lâu. Như vậy em biết, anh trên con đường phương xa
em đi không được, vẫn rất tốt."

Hoàng Dật cúi đầu cười, tiếp nhận danh thiếp của Nhược Thủy, để vào

trữ vật giới chỉ.

"Một lát nữa em sẽ đi học, cái này có lẽ là lần cuối cùng cả đời này em

nhìn thấy anh! Đợi lát nữa em học xong, khi em lên mạng, anh cũng đã đi
đến phương xa. Nhưng mặc kệ thế nào, Nhược Thủy vẫn đều ở chỗ này chờ
anh, vô luận anh trở về lúc nào, đều có thể tìm được em. Em hy vọng anh
có thể mang theo cầu khẩn của Nhược Thủy, vượt qua gian nguy, không
còn cô độc mà đi tới."

Nói xong, Nhược Thủy đi về phía trước vài bước, đứng ở trước người

Hoàng Dật, sau đó cúi đầu, nhắm hai mắt lại, đưa tay đặt ở trước ngực làm
một tư thế cầu khẩn.

"Ta cầu khẩn, người đứng ở trước mặt ta, có thể mở ra một hành trình

đi đến phương xa; ta cầu khẩn, những nơi hắn đi đến, đều rọi đầy ánh sáng
mặt trời; ta cầu khẩn, khi hắn đến tới điểm cuối, vô số người đều chúc
mừng cổ vũ; ta cầu khẩn, hắn có thể gặp được người âu yếm, ôm nhau dưới
ngọn đèn. . ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.