ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 1766

lại đi ra, mũi dính đầy bùn. Ánh mặt trời xuyên qua lá cây, rọi vào trong
khu rừng yên tĩnh, tràn ngập cảm giác an bình.

"Anh, qua một thời gian nữa em có thể phải rời đi một lúc." Tiểu Quần

Quần bỗng nhiên nói, ngữ khí có chút dị dạng.

"Làm sao vậy?" Hoàng Dật quay đầu nhìn cô ấy, từ góc độ của hắn

nhìn xuống Tiểu Quần Quần, lông mi của cô bé hơi nhếch lên, càng khả ái.

Tiểu Quần Quần thay đổi vẻ bướng bỉnh ngày thường, tựa như đã có

tâm sự của thiếu nữ, cô ấy nhếch miệng, nói: "Thật ra nguyên nhân em ướp
lạnh, là bởi vì em mắc phải một loại bệnh nan y, cho nên em tạm nghỉ học.
Nhưng hiện tại, y học đã tiến bộ đến có thể trị liệu bệnh nan y của em, hiện
tại bệnh của em đã trị xong, không cần tiếp tục ướp lạnh. Chờ tháng 9 khai
giảng, em phải đến trường học đi học."

"Đây là chuyện tốt!" Hoàng Dật hơi ngẩn ra, sau đó đưa tay sờ sờ đầu

của cô ấy. Hắn không ngờ rằng Tiểu Quần Quần dĩ nhiên là bởi vì loại
nguyên nhân này mới ướp lạnh, thế giới hiện tại, bệnh nan y đã không tính
là cái gì, người trị không hết bệnh có thể ướp lạnh, đợi y học tiến bộ, chỉ
cần không vượt quá cực hạn ướp lạnh, đều có thể tùy thời tỉnh lại. Tiểu
Quần Quần rõ ràng là người may mắn, ướp lạnh không bao lâu, chờ tới
ngày trị hết.

"Thế nhưng em không muốn đi trường học." Tiểu Quần Quần nói

xong, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, trong mắt nhất thời tràn ngập nước mắt,
"Trường học đó thật biến thái, quản lý lại kín, không được vui gì hết, giống
như một ngục giam vậy, một học kỳ mới có thể về nhà một lần. Quan trọng
hơn là, chỗ đó ngay cả thiết bị giả thuyết cũng không thể mang vào. Nếu
như em đi học, vậy phải đợi đến nghỉ đông mới có thể gặp anh." Nói xong,
cô ấy ngẩng đầu nhìn Hoàng Dật, nước mắt trong mắt chảy xuống, ánh
sáng mặt trời chiếu trên hai dòng lệ ấy, phát sáng lấp lánh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.