"Bỏ đi, anh giữ lại làm kỷ niệm đi!" Hoàng Dật lắc đầu nói, hắn đều
thiếu chút nữa quên chuyện này.
"Đó chính là khen thưởng của giải thưởng người mới tốt nhất, là duy
nhất trên thế giới, cậu không muốn sao?" Đao Phong hỏi ngược lại một
tiếng.
Hoàng Dật lắc đầu: "Tôi tranh đoạt giải thưởng người mới tốt nhất, chỉ
là vì giải thưởng đó có thể khiến cho tôi đưa ra một yêu cầu với tổng giám
đốc của công ty Thời Đại Hoàng Sa tiên sinh, không phải vì bản thân giải
thưởng. Nếu như giải thưởng này không quan hệ với Hoàng Sa tiên sinh,
vậy tôi cũng không có hứng thú đi tranh đoạt, nó không đại biểu được cái
gì."
Đao Phong cứ như vậy nhìn Hoàng Dật, không nhúc nhích, một cơn
gió đêm thổi tới, thổi cho áo choàng của hai người bọn họ lay động.
"Tâm tính của cậu tốt hơn tôi, trước đây tôi rất hâm mộ cậu, bởi vì cậu
có thể là tự mình mà sống. Bất quá hiện tại, tôi rốt cục có thể không cần
hâm mộ cậu rồi." Đao Phong quay đầu đi, một lần nữa nhìn Long Đô phía
dưới, yếu ớt nói.
"Sao vậy?" Hoàng Dật từ giọng điệu của Đao Phong nghe ra một tia dị
dạng, tựa như hắn ta cất dấu một tin tức quan trọng.
"Cậu biết không? Tôi hiện tại thật ra đang nằm ở trên giường bệnh nói
chuyện với cậu." Đao Phong quay đầu nhìn Hoàng Dật một chút, cười khổ
một tiếng, "Tôi vì giữ vị trí đệ nhất thế giới, đã liên tục chiến đấu hai năm,
hầu như không có thả lỏng. Tháng trước, tôi bắt đầu cảm thấy thân thể
không khỏe, sau đó đi bệnh viện kiểm tra một phen, phát hiện ung thư gan,
hơn nữa đã đến thời kỳ cuối, cái này nếu ở một trăm năm trước cũng là
bệnh nan y." Đao Phong lắc đầu cười.