ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 304

ANH HÙNG GIAM NGỤC

Hoàng Hoa Dật

dtv-ebook.com

Chương 52: Đại Phôi Đản

Đêm tối buồn chán rốt cục trôi qua, ánh sáng mặt trời ấm áp mọc lên,

tia nắng ban mai tà tà xuyên qua lá cây chiếu vào rừng, hình thành từng tia
sáng kim sắc. Trong rừng rậm mọc lên một tia thần vụ, cây cỏ giòn nộn
tiêm thấm ra từng giọt sương, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lòe lòe chiếu
sáng, một vài chú chim đập cánh bay trong rừng, khắp rừng rậm đầy cảnh
sắc sinh cơ bừng bừng.

Hoàng Dật mang theo mèo trắng nhỏ đã đi một đêm, có chút đói bụng,

ngay cả chó hoang phía trước hăng hái bừng bừng, lúc này cũng lộ ra một
tia mệt mỏi rã rời, đuôi chó rủ xuống, trên người dính đầy bùn, dường như
mới vừa từ vũng bùn ra.

Đúng lúc này, trong rừng phía trước mơ hồ hiện ra một tia khói bếp,

bay lên không trung, mang đến một chút khí tức khói lửa nhân gian.

Hoàng Dật đi qua nhìn một chút, chỉ thấy trong rừng rậm phía trước,

có một tường rào bằng gỗ. Tường rào này rất nhỏ, không có công trình như
điểm phục sinh, chỉ là một hàng rào nhỏ tầm thường, không cách nào so
sánh với doanh địa chủng tộc như Phong Lâm trại.

"Em gái, chúng ta hiện tại phải đi vào tìm một quán trọ nghỉ ngơi một

chút, em quá đẹp quá chói mắt, anh giúp em hóa trang một chút có được
hay không?" Hoàng Dật ôm mèo trắng nhỏ trong lòng, dỗ dành nói.

"Meo meo~" mèo trắng nhỏ chớp chớp mắt to, lắc đầu, sau đó nó

vươn móng vuốt nhỏ, nhẹ nhàng chạm một chút trên người Hoàng Dật!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.