ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 302

"Meo meo~" Lúc này, mèo trắng nhỏ từ không trung rơi xuống, rơi

xuống đối diện Hoàng Dật, chớp mắt to nhìn hắn.

Hoàng Dật đi qua hướng mèo trắng nhỏ.

"Gâu!" Đúng lúc này, con chó hoang với thế sét đánh không kịp bưng

tai nhào tới trước người mèo trắng nhỏ, vững vàng che ở trước mặt nó, bắt
đầu sủa lên với Hoàng Dật, mưu toan dọa lui Hoàng Dật.

Thấy hình dạng này, con chó hoang tựa như cho rằng Hoàng Dật muốn

đi qua gây thương tổn mèo trắng nhỏ, cho nên không để ý tính mệnh chắn
trước mặt của mèo trắng nhỏ, thề sống chết bảo vệ nó.

"Mày còn không đi?" Hoàng Dật hướng chó hoang nói.

"Gâu gâu gâu!" Chó hoang không chỉ không đi, ngược lại còn tiến lên

hai bước, lộ ra dáng dấp hung ác, dường như cảnh cáo Hoàng Dật không
nên thương tổn mèo trắng nhỏ.

Nó lúc này, dĩ nhiên hoàn toàn đã không có cảm giác sợ hãi đối với

thú vương.

"Meo meo~" Lúc này, mèo trắng nhỏ kêu một tiếng với chó hoang.

Con chó hoang bỗng nhiên sửng sốt, sau đó ngoan ngoãn thối lui, ngồi

xổm bên cạnh mèo trắng nhỏ, tùy thời chuẩn bị thủ hộ nó.

"Xem ra con cún này đã trở thành người hâm mộ của em rồi!" Hoàng

Dật lắc đầu cười, đi tới trước người mèo trắng nhỏ, đem nó ôm vào trong
lòng.

"Meo meo~" Mèo trắng nhỏ vươn móng vuốt, vô cùng thân thiết ôm

cổ Hoàng Dật, đầu nhỏ cạ cạ cằm của Hoàng Dật, vô hạn không muốn xa
rời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.