Hoàng Dật và nó mới chia cách nhau một chút, lại dường như trải qua
sinh tử, lúc này một lần nữa ôm nó, cảm thụ được sự ấm áp thật sự trong
lòng, tâm của hắn mới kiên định xuống.
"Chúng ta đi thôi, hiện tại em cũng lột xác xong, rốt cục có năng lực
tự bảo vệ mình!" Hoàng Dật nói xong, ôm mèo trắng nhỏ tiếp tục đi đến
phương bắc.
"Gâu!" Mới vừa đi không được hai bước, phía sau liền truyền đến một
tiếng chó sủa.
Hoàng Dật nhìn lại, thấy con chó hoang kia đi theo, nó thấy Hoàng
Dật, sợ đến run run một chút, nhanh chóng đứng lại. Sau đó, ánh mắt của
nó nhìn nhìn mèo trắng nhỏ trong lòng của Hoàng Dật, đuôi chó lắc qua lắc
lại, thè ra đầu lưỡi, lộ ra hình dáng ngoan ngoãn nghe lời.
"Mày muốn đi theo chúng ta sao?" Hoàng Dật hỏi nó.
"Gâu gâu!" Chó hoang nhanh chóng gật đầu, như gà con mổ thóc vậy,
đuôi chó càng vẩy nhiều hơn.
"Tùy tiện mày đi!" Hoàng Dật mỉm cười, cũng không để ý tới nó, tiếp
tục xoay người đi đến phía trước.
Mà chó hoang lại dường như chiếm được sứ mệnh thần thánh mà
quang vinh, mừng rỡ chạy tới phía trước của Hoàng Dật, ngửi trái ngửi
phải, kiểm tra xem phía trước có nguy hiểm hay không, chăm chú đảm
nhiệm vai trò do thám, bày ra một mặt hữu dụng của bản thân.
Cứ như vậy, Hoàng Dật ôm mèo trắng nhỏ, mang theo một con chó
hoang, một đường hướng bắc.
Ánh trăng chiếu rọi đường phía trước, chỉ cần một bước đi qua, là có
thể đi đến phương xa tốt đẹp.