ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 326

"Đại ca ca, đây là búp bê vải em thích nhất, anh giúp em đem đi phương xa
được không? Như vậy lúc em nhìn về phương xa, em sẽ biết búp bê vải của
em đã đi chỗ đó, tại phương xa để lại dấu của em."

Hoàng Dật mỉm cười, vươn tay cẩn thận tiếp nhận búp bê vải, giống

như tiếp nhận hy vọng của cô bé.

Ngay sau đó, hắn chăm chú mà đem búp bê vải treo ở trên lưng, sau

đó từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một đôi giầy, đưa cho cô bé, sờ sờ đầu,
nói: "Đôi giày này cũng là ở phương xa đến, tặng cho em, chờ em trưởng
thành, mang nó vào đi đến chổ em muốn đi!"

Nói xong, Hoàng Dật mang theo búp bê vải đi ra quán trọ, đạp mặt

trời chiều, đi về phương xa.

. . .

Mặt trời hạ xuống, ánh trăng sáng dẫn dắt bảy vì sao xung quanh chậm

rãi hiện lên.

Hoàng Dật ôm mèo trắng nhỏ nhanh chóng di chuyển trong rừng rậm,

đi thẳng hướng bắc, ở trong rừng rậm hình thành một cái bóng kéo dài.

Hắn đã bôn ba như thế một đêm, vượt qua vô số suối nhỏ, vượt qua vô

số ngọn núi. Nhưng mỗi một lần leo lên đỉnh núi nhìn ra phương xa, đều
chỉ có thể nhìn thấy nhiều đỉnh núi hơn, tựa như vô biên vô hạn, vĩnh viễn
cũng đi không hết.

Lúc này, Hoàng Dật lại một lần nữa leo lên một đỉnh núi, nhìn xuống

xa xa.

Nhất thời, con ngươi của hắn co rụt lại!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.