Tiểu Uông đang ngủ say trên mặt đất, chảy nước bọt, bị Hoàng Dật
đẩy như thế, nhất thời còn không muốn đậy, đuôi nhẹ nhàng đảo qua,
không có phản ứng gì.
Hoàng Dật cũng không quản nó, trực tiếp đẩy cửa đi.
Lúc này, tiểu Uông rốt cục có phản ứng, nhanh chóng lung lay lắc lắc
đứng dậy, híp mắt buồn ngủ, như đang ở cõi thần tiên, vừa đi vừa ngủ, chảy
một đường nước bọt.
Đi xuống dưới lầu, bé gái của quán trọ đang ngồi ở cửa, dưới ánh
chiều tà, chống cằm, nhìn phương xa được mặt trời chiều soi sáng, tựa như
đang ước mơ thế giới bên ngoài.
Nghe tiếng bước chân của Hoàng Dật, cô bé quay đầu lại, lập tức đứng
lên, giòn giã nói: "Đại ca ca, anh phải đi sao?"
"Ừm." Hoàng Dật gật đầu.
"Anh muốn đi chổ rất xa rất xa sao?" Bé gái ngẩng đầu, ước mơ nhìn
Hoàng Dật.
"Ừm." Hoàng Dật lần thứ hai gật đầu.
"Em cũng muốn đi." Cô bé hâm mộ nói, "Bất quá em còn nhỏ, không
thể đi chổ rất xa. Em nghe Thi Nhân ca ca nói, chổ rất xa có hải dương do
hoa tươi trải thành, có thảo nguyên nơi bồ công anh bay thành, có cây thụ
thế giới bự hơn cả cây thụ trong thôn, có cự long bay lượn trên bầu trời
trong truyền thuyết, còn có anh hùng trong lời ca sử thi, đây là thật sao?"
"Đúng vậy." Hoàng Dật đưa tay sờ sờ đầu của cô bé.
Cô bé cắn cắn môi nhỏ, bỗng nhiên chạy đến ngăn tủ bên cạnh quầy
hàng, từ bên trong lấy ra một búp bê vải, hai tay đưa cho Hoàng Dật, nói: