ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 622

"Miểu Sát nếu như là gián điệp của bọn họ, vậy tên gián điệp này có

vẻ quá ngốc, dĩ nhiên còn giúp Trung Quốc lấy được 1 điểm vinh dự quốc
gia, nghênh ngang xuất hiện như thế." Người nam áo trắng ngữ khí bình
tĩnh, nhưng ý trào phúng trong lời nói lại không ẩn dấu chút nào.

"Không nên cười nhạo bất cứ hoài nghi nào của tổ chức, Trung Quốc

có câu ngạn ngữ, giả làm thật thì thật cũng là giả, giả dối và thật sự có đôi
khi rất khó phán đoán." Người nam áo đen nói xong, nhìn đối phương một
chút, sau đó thân thể dần dần mờ nhạt, cuối cùng biến mất trong hư không,
dường như chưa bao giờ xuất hiện qua.

Người nam áo trắng vẫn nhìn về bầu trời phương Đông xa xôi, khóe

miệng hơi nhếch lên, giấu trong bóng đêm.

. . .

Buổi tối phủ xuống, Hoàng Dật rốt cục đánh xong lần cuối cùng của

Chúng Thần chi tháp, một lần nữa truyền tống trở về quảng trường truyền
tống của Kinh Cức thành.

Lúc này, truyền tống trận vẫn náo nhiệt như trước, tựa như người ở

đây vĩnh viễn đều sinh hoạt như vậy, mỗi ngày đánh Chúng Thần chi tháp,
mỗi ngày đi ra quán uống chút rượu, không nghĩ đi phương xa, cũng không
nghĩ tới mộng tưởng xa xôi, sinh hoạt vô cùng đơn giản tại đây.

Hoàng Dật rời truyền tống trận, đi trên đường phố rộn ràng nhốn nháo.

Ban đêm ở Kinh Cức thành vẫn bình yên như vậy, người chơi tốp năm tốp
ba tản bộ, tình nhân thì nắm tay nhau bước đi, truyền đến tiếng cười vui vẻ.
Thật ra, những người chơi bọn họ, mới là chơi trò chơi thật sự, thưởng thức
loại sinh hoạt yên bình này.

So sánh ra, Hoàng Dật càng như là một người dân du cư, không ngừng

đi tới trong đại lục rộng lớn, vô luận gió thổi bao nhiêu, vô luận buổi tối
băng lãnh bao nhiêu, vô luận rừng rậm hoang vắng bao nhiêu, vô luận cơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.