ANH HÙNG GIAM NGỤC - Trang 623

mưa xối xả thế nào, hắn đều phải tiếp tục đi tới, đi về phương xa hư vô mờ
mịt, truy tìm tín ngưỡng của tự do.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, hắn là hoàng đế, có danh tiếng, có vinh dự,

có thực lực. Nhưng đồng dạng, hắn cũng là tên ăn mày, không có ái tình,
không có tự do, không có nhà.

Đi tới đi tới, Hoàng Dật lại đi tới hoa viên kia, có thể chỉ có đến đây,

hắn mới có thể giống như một người chơi bình thường, khiến trái tim bình
tĩnh trở lại, không nghĩ đến những chuyện phức tạp này nữa.

Đèn đường mờ nhạt lẳng lặng soi sáng, vài con bướm đêm cử hành vũ

hội chung quanh ngọn đèn, khiến cho hoa viên được bao bọc bởi hàng rào
sắt trở nên yên tĩnh an lành, Hoàng Dật giẫm lên cái bóng của mình, đi vào
chổ sâu trong hoa viên.

Đi vào trong nữa sẽ không có đèn đường, ánh trăng lẳng lặng chiếu

tới, phủ kín một hàng hoa. Xa xa có một vài người chơi ngồi vây quanh hồ
nước nhỏ, ở giữa là một người ngâm thơ rong, lúc này đang ôm cây thụ
cầm, đàn hát một vài bài ca kinh điển, tiếng hát du dương xuyên qua bóng
đêm truyền đến, tràn ngập bình an và yên lặng.

Hoàng Dật đứng trong hoa viên, đứng dưới ánh trăng sáng tỏ, lẳng

lặng nhìn thiếu nữ trước cửa sổ, lúc này bên trong vẫn đang sáng ngọn đèn
sắc cam, cái bóng của thiếu nữ vẫn đang cúi đầu, tràn ngập ấm áp. Trong
thành phố này có trăm ngàn hộ, có vô số cửa sổ, nhưng hắn chỉ nhìn mỗi
cánh cửa này.

Hắn lập tức phải đi, sau này hắn sẽ không còn được gặp lại người

thiếu nữ này, hắn thậm chí ngay cả cô ấy tên gọi là gì, cô ấy thích cái gì, cô
ấy như thế nào cũng không biết, hắn duy nhất có thể nhớ kỹ, cũng là cái
bóng mông lung của cô ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.