Buổi tối càng khuya, gió nhẹ thổi tới, có chút cảm giác mát, người
ngâm thơ rong xa xa hát lên một bài ca của rất nhiều năm trước --
Tạm biệt cô gái trong mộng âu yếm,
Anh sắp sửa đi phương xa tìm kiếm tương lai,
Giả như anh có một ngày quang vinh về quê cũ,
Sẽ đến ngoài cửa sổ em kể ra tình cảm ôm ấp.
Tạm biệt cô gái trong mộng âu yếm,
Hướng về cái bóng của em nói tiếng trân trọng,
Giả như anh vĩnh viễn không trở về,
Để ánh trăng canh giữ ở ngoài cửa sổ em.
. . .
Tiếng ca chấm dứt, Hoàng Dật nhìn cánh cửa sổ lần cuối cùng, rốt cục
cất bước chân, đi ra hoa viên, hắn muốn khởi hành đi phương xa.
Đi ra cửa thành của Kinh Cức thành, Hoàng Dật nhìn bóng tối hoang
vắng bên ngoài, hít sâu một hơi. Sau đó, hắn quay đầu, nhìn Kinh Cức
thành bình an yên tĩnh này lần cuối. Nơi này vẫn xinh đẹp như vậy, ánh đèn
dầu trong căn hộ, giống như là là một vì sao sáng trên bầu trời, chiếu sáng
cho trăm ngàn căn hộ ở đây, chiếu sáng cho trăm ngàn con người ở đây,
cũng chiếu sáng cho sự tịch mịch của hắn.
Vạn ngọn đèn dầu, cái nào là dành cho ta?