ANH KHÔNG THÍCH THẾ GIỚI NÀY, ANH CHỈ THÍCH EM - Trang 46

giận. Lúc xe đến, tôi ra vẻ thoải mái nói với hắn: “Sang bên kia nhớ giữ
liên lạc nhé!”

Hắn nói lạnh lùng: “Sẽ không liên lạc nữa”.

Hắn đúng là đã nói là làm. 4 năm sau đó hắn không chủ động tìm tôi nữa.
Tôi nhắn tin cho hắn, hắn cũng không trả lời lần nào.

Tôi biết rất nhiều người không thể hiểu được vì sao tôi lại từ chối hắn. Tôi
đã suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này, mới đầu cho rằng vì mình giận
dỗi, giận hắn đi xa mà không nói với tôi trước.

Nhưng giả sử hắn không đi, ở lại, thì tôi có nhận lời không?

Hình như cũng sẽ không.

Gặp người mình thích lại e dè không dám tới gần người ta hơn. Tôi không
quá hiểu tại sao mình lại như vậy. Sau đó tôi xem một bộ phim, nam nhân
vật chính hỏi giáo viên: “Vì sao chúng ta luôn yêu những người không để ý
đến chúng ta?”

Giáo viên trả lời: “Bởi vì chúng ta luôn cảm thấy mình không xứng nhận
được tình yêu tốt hơn”.

Tôi bàng hoàng tỉnh ngộ. Đúng vậy, tôi cảm thấy mình không xứng nhận
được tình yêu của hắn.

Trong tính cách của tôi có một loại tự ti thâm căn cố đế. Khi còn bé người
lớn luôn so sánh tôi với anh trai. Quan Triều rất thông minh, tôi thua kém
gã về mọi mặt. Khi lớn hơn một chút, tôi lại đột nhiên bị bệnh, luôn cảm
thấy mình là gánh nặng của gia đình, trông chờ không hề gì vào tương lai.
Đến tuổi thanh xuân đã biết nghĩ, tôi phát hiện gia đình mình không giống
người ta, một gia đình không có cha khiến tôi trở nên hèn nhát và nhạy
cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.