ANH LÀ AI? - Trang 97

Tuy nhiên, trong khi hai bạn đã ngủ say, riêng Mẫn vẫn cứ chong chong
đôi mắt, trằn trọc, vật vã mãi.
Một đêm trắng.
Sáng sau khi tỉnh dậy, nhìn mình trong tấm gương nhỏ treo trước bàn làm
việc, Mẫn gần như giật mình. Anh hệt một người đang có bệnh – “Ôi chỉ
còn thiếu mái tóc tự nhiên bạc trắng, ra mình sẽ đúng như Ngã Tử Tư trong
truyện cổ Trung Hoa xưa”. Mẫn mỉm cười thầm một cách buồn bã.
Hai bạn của anh cũng đã dậy, và ăn sáng xong. Tất cả sẵn sàng để lại tiếp
tục lao vào thảo luận.
- Ta cho rút Ba Tín về thôi chứ tổ trưởng? – Rồng Xanh hỏi.
Mẫn lắc đầu:
- Cứ để y ở đó đã.
- Sao vậy? Hội mừng công và “cuộc gặp gỡ chiến hữu” đã không có kết
quả, phải rút y về, chứ còn để đấy làm gì? Chỉ thêm tốn công giám sát và cả
bảo toàn tính mạng cho y.
Mẫn vẫn lắc đầu:
- Đúng là tụi ta đã thua một keo, hoặc nói nhẹ hơn: hụt một keo. Nhưng
tôi nghĩ: chưa xong đâu! Các bạn đã quên chuyện tấm “bưu ảnh” rồi sao?
Nếu quả là có X.15 nhất định trước sau X.15 cũng sẽ nhận được hoặc tìm
được ra Ba Tín và sẽ phải gửi “bưu ảnh” cho X.25 như “bác Phan” dặn.
Vậy cần phải để Ba Tín ở lại đó thêm.
Rồng Xanh cãi lại:
- Nhưng nếu chính xác là “bác Phan” của chúng gửi “bưu ảnh” chứ không
phải X.15 gửi thì sao?
Mẫn cười:
- Dù là của ai, nếu có “bưu ảnh” thì vẫn cứ tốt, do đó ta vẫn cứ nên để Ba
Tín ở lại đó và chờ đợi.
Đến lúc đó thì Rồng Xanh chịu. Anh chàng thật dễ thương: nóng nảy, sôi
nổi vậy, nhưng lại rất dễ phục thiện. Cười toét một cái là mọi chuyện đã coi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.