ANH LÀ GÌ TRONG TRÁI TIM EM - Trang 14

tám ở sát băng. Tôi tính mình phải đánh nhẹ một chút và với một cú đưa
gậy chuẩn xác tôi đã đưa được bi tám vào lỗ.
- Sơn đánh hay quá.
Tôi rất vui khi được Hoài Anh khen nhưng cũng không quên đáp lại:
- Hoài Anh đánh cũng hay mà. Tớ thắng nhờ may mắn thôi.
Hôm đấy hai chúng tôi đánh tất cả bảy ván, tôi thắng 5-2. Hoài Anh cười
bảo tôi:
- Ấy chả nhường tớ gì cả?
- Tớ chỉ nhường ai đánh kém thôi. Đánh giỏi như Hoài Anh thì cần gì
tớ phải nhường.
- Tớ đùa thôi. Đánh với ấy tức lắm nhưng mà vui. Chơi với người
khác toàn được nhường thôi nên thắng mà chả thú vị gì cả.
Tôi không biết mình làm thế đúng hay không. Phải chăng là tôi không ga-
lăng? Dù sao thì nhìn vào ánh mắt của Hoài Anh, tôi nghĩ là mình đã làm
đúng. Ánh mắt của cô vui thật sự, không còn cái nhìn rất xa mà tôi hay gặp,
và… có lẽ ánh mắt tôi cũng vậy.
Từ hôm ấy chúng tôi đã trở thành bạn của nhau. Cứ mỗi khi có dịp lớp
được nghỉ hay chỉ đơn giản là không thích học, bọn tôi lại rủ nhau ra quán
bi-a. Nhờ vậy, tôi và Hoài Anh cũng cởi mở với nhau hơn, bắt đầu tán gẫu
về những chuyện thường ngày. Nói chuyện với cô tôi cũng cảm thấy thoái
mái vì cô không hay nói xấu người khác, điều thường khiến tôi khó chịu
khi nói chuyện với bọn con gái. Một lần chơi bi-a bỗng dưng Hoài Anh hỏi
tôi:
- Sơn có thấy hài lòng với cuộc sống của mình không?
- Sao lại không?
Tôi cười thản nhiên như thể Hoài Anh vừa hỏi một câu quá ngây thơ. Rồi
tôi đánh một cú sẻ bi nhẹ nhàng cho bóng rơi xuống lỗ mười.
- Tớ đang là sinh viên của một trường đại học top đầu, tớ có hộ khẩu
Hà Nội, nhà tớ không giàu nhưng chẳng để tớ phải thiếu thứ gì, gia đình tớ
yên ấm, tớ chẳng có việc gì lớn để lo lắng ngoài chuyện đừng để bị đuổi
học, bao nhiêu người mơ ước được như tớ, tại sao tớ lại không hài lòng với
cuộc sống của mình cơ chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.