cũng rất quí mến tôi. Cô luôn tận tình trả lời những câu hỏi của tôi. Có câu
hỏi cô không trả lời được thì kiểu gì về cô cũng cố tìm hiểu để hôm sau trả
lời cho tôi. Một hôm, cô còn nhờ tôi:
- Kiên có thể nói vào máy ghi âm cho tôi câu này được không?
- Oh Naomi đang học tiếng Việt à?
- Yes- cô mỉm cười rất tươi.
Tôi vui vẻ đọc giúp cô những câu tiếng Việt. Cảm giác thật lạ lẫm và thú vị
khi đọc chậm rãi và rõ ràng những câu tiếng Việt đơn giản như hồi tôi còn
học lớp một. Rồi còn buồn cười hơn khi nghe Naomi đánh vật với những
câu đơn giản ấy.
- Này sao Kiên cứ cười tôi thế? Tiếng Việt khó mà.
- Không! Tôi cười vì nhìn Naomi rất xinh.
Má cô ửng hồng. Phải rồi, trông cô ấy rất xinh…
Thời gian trôi qua sao quá nhanh, những tháng ngày vui vẻ rồi cũng đến
lúc phải kết thúc. Một hôm, Naomi nói với lớp tôi rằng đó sẽ là buổi cuối
cùng cô được dạy chúng tôi. Cô sẽ quay về Vancouver. Đó là ngày cuối
cùng tôi được đứng cùng thang máy với Naomi. Cũng như mọi lần, tôi
muốn nói rất nhiều mà chẳng biết nói gì cả. Tôi im lặng, buồn bã. Hôm ấy,
tôi không chỉ đi cùng thang máy với Naomi, mà còn đi bộ cùng cô một
đoạn. Trong làn không khí mát mẻ của một buổi tối mùa thu, tôi thấy lòng
mình nhẹ nhàng hơn một chút. Dù quãng thời gian được ở bên Naomi thật
ngắn ngủi, nhưng nó đã để lại trong tôi những kí ức đẹp mà mãi mãi chẳng
bao giờ tôi quên. Lúc chia tay, Naomi ôm tôi và nói:
- I will miss you.
Tôi chỉ biết đáp lại:
- I will miss you, too.
Rồi cô hôn lên má tôi. Đó là lần đầu tiên tôi được một người con gái hôn
lên má. Về sau mỗi khi nhớ về nụ hôn ấy tôi vẫn thấy xao xuyến bồi hồi.
Còn lúc đấy tôi chỉ thầm nghĩ:
“Có lẽ người Canada thường làm thế mỗi khi tạm biệt nhau, điều đó chắc
cũng không có gì đặc biệt”. Nhưng đối với một người Việt Nam như tôi,