Hai chúng tôi ngừng tất cả mọi động tác lại, nhanh chóng thu tay về,
trùm chăn kín, thở đều đặn giả vờ đã ngủ.
Đến khi đèn tắt, tiếng bước chân cũng không còn xuất hiện, cửa phòng
ngủ một lần nữa được khép lại, tôi dỏng tai nghe ngóng một lát, khi dám
chắc tiếng chúng tôi nói chuyện không bị ai nghe thấy mới hạ giọng hỏi
Tam gia: “Về phòng rồi nhỉ?”
Đáp lại tôi là tiếng thở đều đều của Tam gia.
Tên này không ngờ lại ngủ thật!