ANH LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ EM GHÉT NHẤT - Trang 155

Trong giây phút đó tôi không biết mình nên vui hay nên buồn nữa…

5.

Không chỉ một lần tôi phổ cập cho Tam gia “nắp cống” là một sự tồn

tại đáng sợ đến mức độ nào.

Có những nắp cống trông thì rất chắc chắn nhưng chỉ cần anh đặt một

chân lên cũng đủ để từng người một rơi xuống dưới, huống hồ có cả những
cống thoát nước còn không có nắp!

Anh có biết khoa chấn thương ở bệnh viện hàng ngày phải tiếp nhận

bao nhiêu bệnh nhân bị gãy xương sườn vì ngã xuống cống không? Anh có
biết gãy xương đau thế nào không?

Thoạt đầu Tam gia chỉ cười nhạt, sau đó bị tôi nói nhiều quá cũng bắt

đầu có ý thức tránh xa nắp cống. Một buổi tối chúng tôi ra ngoài ăn cơm,
suốt quãng đường tôi khoác tay gã nghịch điện thoại, chẳng chịu nhìn
đường, thế là lúc đi tới giao lộ, Tam gia nói với tôi một cách rất khoa
trương: “Em biết không? Em đã tránh được cả thảy bảy cái nắp cống một
cách rất hoàn mỹ mà không hề nhìn xuống đường! Vậy mà tránh được tất
cả?!”

Nhìn ánh mắt khâm phục của gã, tôi kiêu ngạo nói: “Vì em lúc nào

cũng ý thức được điều này nên chỉ cần đuôi mắt nhìn thấy nắp cống thì
cũng như nhìn thấy nó một cách trực diện, sẽ tự động đi xa ra, nên anh
cũng phải tập cho quen đấy!”

Thực ra tôi nói bừa vậy thôi. Nếu không nhìn đường tất nhiên tôi cũng

giẫm phải nắp cống, lần đó chỉ là ăn may mà thôi.

Sau đó để giúp gã hình thành cung phản xạ, những lúc đi cùng nhau hễ

gã giẫm phải nắp cống tôi sẽ đánh gã một cái thật đau, đau đến mức gã
muốn tuyệt giao với tôi kia!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.