ANH LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ EM GHÉT NHẤT - Trang 188

Tôi nghĩ đến cửa hàng Cổ Tảo Vị gần đây mà dạo trước tôi đã bỏ ra

một trăm đồng để làm thẻ hội viên nhưng chưa dùng lần nào, liền có ý định
hào phóng mua một chiếc bánh kem lớn về ăn cùng Tam gia. Hai chúng tôi
đi ra khu phố Tây, đi đến cuối cùng Tam gia hỏi: “Ở đâu vậy?”

Tôi cũng rất ngạc nhiên: “Chắc là đi quá rồi, quay lại xem sao.”

Sau đó đi đi lại lại mà vẫn không thấy.

Tam gia hỏi: “Có phải trong mơ em thèm bánh kem quá nên mới mơ

làm thẻ hội viên không?”

Tôi cãi lại “Không thể như vậy được!” rồi gọi điện hỏi bạn về cửa

hàng bánh ngọt đó, mới biết đúng là ở đây nhưng cửa hàng bánh ngọt đã
biến thành cửa hàng bán gà chiên rồi.

Cho nên có lẽ cửa hàng kia đã đóng cửa… Đóng cửa rồi…

Nhìn ông chú bán gà chiên, tôi thầm nói bản thân phải mạnh mẽ lên,

không được khóc!

Nhưng suốt cả quãng đường tôi cứ than vãn mãi, cứ lặp đi lặp lại một

câu “Làm bé tức chết mất thôi!”. Thế rồi sau một hồi lườm nguýt tôi đổ hết
những buồn bã trong lòng mình lên đầu Tam gia, một người luôn im lặng
như gã bỗng nói với tôi: “Nếu điên tiết thế thì báo cảnh sát đi!”

Cảnh tượng gây ấn tượng sâu sắc nhất là lúc đó chúng tôi đã tới trạm

xe điện ngầm. Trong ga tàu ồn ào người đông nườm nượp, gã nói xong câu
đó làm tôi không biết than trách thế nào nữa, đành ngoan ngoãn đi theo,
lặng lẽ cùng gã về nhà.

Giờ đây chúng tôi không còn cãi nhau nhiều nữa bởi vì tôi đã tìm ra

một phương pháp giải quyết rất hay. Tôi nhớ mình đã từng chia sẻ với các
bạn phương pháp này. Lúc giận dữ hay buồn bã khoan hãy luống cuống hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.