ANH LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ EM GHÉT NHẤT - Trang 203

đi chuyến tàu trên cao lúc 7h30. Tam gia đạp tôi một cái nhắc tôi dậy vào
lúc 5h30 khi đồng hồ báo thức đổ chuông, nhưng tôi lại nhất quyết ôm chặt
lấy gã và ngủ tiếp.

Quá trình cụ thể không nên kể chi tiết thêm nữa. Tóm lại tình hình

cuối cùng là dù chúng tôi đã chạy hết tốc lực đến mức chỉ muốn nôn oẹ
nhưng vẫn không thể kịp chuyến tàu, cũng may còn có một chuyến khác
vào chín giờ cùng ngày. Sau khi đổi vé, Tam gia còn dẫn tôi đi ăn
McDonald coi như bữa sáng, tôi vừa dè bỉu nói “Chẳng phải chỉ có trứng
rán kẹp bánh mì thôi sao, em cũng làm được” vừa bị gã cốc đầu nói tôi lười
biếng nên làm lỡ công việc.

Vì buổi sáng quá rối rắm nên tôi bèn chạy tới cửa ra vào ngồi chực

sẵn, sau đó bị gã lôi vào cửa soát vé, còn chưa kịp đau khổ thì đã phải ra đi
trong mơ hồ.

Chuyến tàu có đi qua Vũ Hán, đã có lần tôi muốn xuống chờ gã để

mang tới bất ngờ vào hai ngày sau khi gã trở về nhưng lại phải miễn cưỡng
kìm hãm suy nghĩ hoang đường đó. Bấy giờ tôi mới nhận ra cho dù đã trải
qua bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn không thể chịu được cảnh biệt ly.

2.

Lúc đến Liễu Châu thì trời đã tối, lại còn mưa lất phất. Người tới đón

tôi là hiệu trưởng trường đó, là một người đàn ông trẻ có vóc người cao ráo
xương xương, cùng lắm chỉ hơn tôi vài tuổi. Chúng tôi nói với nhau vài câu
chuyện thì xe đã đi tới khách sạn, sau đó anh ấy nói hôm sau sẽ tới đưa tôi
đến trường.

Phòng ở đó siêu rộng, rộng đến mức nào nhỉ? Nói thế này nhé, sáng

hôm sau lúc tôi ra khỏi nhà thì căn phòng đối diện có cách bài trí giống hệt
phòng tôi lại đang mở cửa, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết trong căn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.