Tôi tiếp tục gặng hỏi: “Không có sự việc cụ thể nào khiến anh cảm
thấy cực kỳ ấn tượng hay sao?”
Gã đáp: “Cụ thể hả, anh ấn tượng nhất với chuyện cười bậy bạ về cái
nấm nhỏ đó, nhưng có một hôm...”
Tôi thực sự bất đắc dĩ: “Ok, stop stop, chẳng phải anh nói đã yêu thầm
em từ bé sao? Yêu thầm bao nhiêu năm như vậy mà anh thậm chí còn
không nhớ được một câu chuyện cụ thể nào ư?”
Tam gia hỏi vặn lại: “Thế em có ấn tượng sâu sắc với chuyện gì
không?”
Tôi hùng hồn nói: “Dĩ nhiên! Chẳng hạn như lần đó hai bọn mình
cùng ngồi trên bàn đánh bóng nghe nhạc này, hôm ấy bầu trời xanh ngắt,
mây to tướng, lá cây xanh mướt, mỗi người đeo một bên tai nghe nghe bài
“Đậu Đỏ”, hình ảnh đó em vẫn nhớ như in!”
Tam gia im lặng một lúc, chắc là cũng đang nghĩ tới hôm đó. Thế rồi
gã nói với tôi bằng giọng ấm ức: “Thực ra hồi cấp ba bọn mình cũng không
qua lại nhiều nên không có ký ức gì đặc biệt cả. Hồi đó người em thích
cũng đâu phải anh.”
Tôi đành im lặng, tự nhiên lại có cảm giác chột dạ chẳng khác gì lão
Vương nhà bên bị úp bao vào đầu ngay tại hiện trường của buổi hẹn hò. Tôi
cười gượng phá vỡ bầu không khí im phăng phắc: “Ôi dào, toàn những
chuyện xưa như diễm rồi, không nhớ cũng có sao đâu. Hehe.”
Sau đó gã nói với tôi rằng, mặc dù có rất nhiều chuyện không còn nhớ
nữa nhưng mỗi lần hồi tưởng lại thời cấp ba, nghĩ đến cuộc sống những
năm tháng đó của mình luôn hiện hữu hình bóng mơ hồ của tôi, gã lại cảm
thấy hạnh phúc tột cùng.