- Trái tim anh khong thể quên Trà
- Thanh Trà thât. bối rối . Tại sao những ngày trước, cô không nhận đuoc ra
tình cảm Nhân dành cho cô chứ? Tại sao anh khong nói ra sau những lần đi
chơi với nhau ? Bây giờ, cô như tấm ván dã đóng than`h con thuyền, chỉ
chờ sóng nổi lên là ra khơi . Qúi là con sóng chứ khong thể là anh ?
- Nhắm mắt, cô hình dung sự giận dữ của cha, khi biêt cô không chờ Qúi .
Chắc chắn ba sẽ bóp cô thành trăm mảnh . Dẫu rất thương cô, nhưng ôgn
lại rât sĩ diện, thích mọi người phải chú ý đến mình bằng mọi cách
- Thôi thì hãy để cho mọi thứ trôi qua đời cô như cha cô sắp xếp
- Sao khogn trả lời anh ?
- Nhân kéo Trà ngồi xuống môt. góc tùng thât. lớn . Anh nhìn cô thât.khát
khao, nồng cháy . Thanh Trà hêt cả hồn khi nhìn vào ánh mắt anh . Cô vội
lãng tránh, nhưng khong còn kịp nữa
- Bằng động tác dịu dàng, nhưng dưt khoát . ANh đã cúi xuống tìm môi cô .
Thanh Trà cuống lên, thay vì đẩy anh ra, thì cô rối rít bám chặt lấy anh . Để
rồi cô đã không thể dối lòng . Cô cũng cần đuoc yêu thương san sẻ . Nụ hôn
kéo dài, tưởng chừng không thể dứt giữa hai kẻ yêu nhau . Khi rời đuoc anh
ra, Thanh Trà khôgn dám nhìn lên ánh mắt ngập tràn hạnh phúc của Nhân
- Thở dài, cô lại chẳng biết những ngày kế tiếp của cô sẽ ra sao đây nữa
- Nhìn đồng hồ cô chơt. kêu lên:
- Em phảI về thôi, kẻo mọi nguoi sẽ đi tìm khi không thấy em
Anh đưa em về
- Thanh Trà lưỡng lự:
- Tối nay, anh Tuan lên Đà Lạt thăm nhỏ Thuy, anh muốn gặp ảnh không ?
Nhân lặng lẽ gật đầu . Anh chỉ muốn đùa cô chút thôi . Việc Tuan lên đây
hẳn đã phone cho anh biết, nhờ anh tìm hiểu về căn nhà nhỏ của Như Thủy
- Anh lang thang đến căn nhà ấy là vì vậy
- Bây giờ có Thanh Trà bên cạnh, anh dám yêu cô để đuoc mãi mãi hạnh
phúc . dẫu biêt khogn dễ dàng, anh vẫn muốn có đuoc cô trong đời mình
Bà Tâm An nhận đuoc tin bà Bình trở nặng . căn bệnh di tích của những
năm tháng nằm hầm sâu hoạt động bà luôn bị sốt cao
- Ông BAy Hoan đã tha thiết: