ANH MONG MÌNH KHÔNG YÊU EM NHIỀU ĐẾN THẾ - Trang 242

Diệp Như Thìn không ngoái lại, vẫn đi tiếp.

Thấy anh đi về phía cầu thang bộ, cô gọi với: “Có thang máy, sao phải đi

thang bộ?”

Cuối cùng Diệp Như Thìn cũng ngoái đầu, nhìn cô một cái, giọng lạnh

tanh: “Ai cần em lo!”

“Nhất định em phải lo.” Giọng Thẩm Hy Mạt nói cứng, không nhẹ nhàng

như mọi khi.

“Lo thế nào?” Diệp Như Thìn cười nhạt.

“Đi với em.” Cô kéo tay anh, định đi về phía cầu thang máy.

Anh nhoẻn cười, nói nhỏ: “Kiểu lo như thế được đấy.” Rồi vui vẻ trở tay

nắm tay cô, nhận ra hơi ấm quen thuộc. Da thịt Thẩm Hy Mạt mềm, sáng
mịn như men sứ. Anh chỉ muốn thời gian dừng mãi ở phút này, thật lâu.

“Cái gì?” Thẩm Hy Mạt không nghe rõ, ngẩng đầu hỏi.

“Ý em là muốn chịu trách nhiệm đối với anh hả?” Diệp Như Thìn

nghiêm túc, hỏi.

Lúc này, điện thoại của Thẩm Hy Mạt bỗng reo, theo phản xạ, cô định

rút tay về để lấy điện thoại trong sắc, nhưng bàn tay đã bị anh nắm chặt.

“Anh giữ chặt thế này, làm sao em cầm được điện thoại?” Thẩm Hy Mạt

lẩm bẩm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.