ÁNH NẮNG NHIỆM MÀU - Trang 8

- Không phải là chậm, mày ơi! Vì có chậm cũng chỉ chậm đến hai năm

là cùng, chứ đâu có thua sút đến những sáu bẩy năm lận. Ông ấy cứ lằng
nhằng leo từ lớp Một lên đến lớp Năm, rồi lại mỗi năm mỗi tụt xuống một
lớp. Lại leo lên, lại tụt xuống, y như ngày xưa người ta leo cột mỡ, quanh đi
quẩn lại đến nay lớn xộn vẫn còn ở lớp Tư.

Thằng Lực đã hết cau có, phì cười nói khôi hài:
- Không biết chừng cuối năm nay ông ấy dám “lên” lớp Ba cho mà coi!
- Dám lắm! – Lợi trả lời, nét mặt nghiêm trang.
Thằng Ngoan, đứa thứ tư trong bọn, lên tiếng:
- Tao chắc gia đình nó bê bối, thả lỏng cho nó chơi rông tối ngày, không

ai nhòm ngó chi đến bài vở của nó chứ gì.

- Khỏi có bê bối đi! – Lợi hăng hái cãi – Mày biết ba anh ấy là ai không?

Bác sĩ lận. Ông bác sĩ Hòa hay chữa thí cho người ta đó! Ông nội anh ấy
cũng là giáo sư nữa chứ bộ giỡn sao! Ai cũng dư sức nhồi cả đống chữ vào
trong đầu ảnh, nhưng chữ vẫn không chịu vô mới ức người ta chứ!

Thằng Lực cười hì hì, vỗ tay vào đùi bôm bốp, có vẻ khoái chí.
- Tao hiểu rồi – nó nói – Tao hiểu vì sao người ta gọi nó là thằng Thuận

đầu bò rồi. Có phải vì nó quá tối dạ nên thầy giáo hay bạn bè mới sỉ vả nó
như vậy không, hả Lợi?

- Đúng – Lợi gật đầu đáp – nhưng cũng chỉ đúng có một phần mà thôi.

Phần khác, người ta cho anh ấy là đầu bò đầu bướu vì anh ấy bướng bỉnh
không chịu được. Có điều cái bướng của anh ấy là cái bướng hay mà chúng
ta phải học. Anh Lộc tao bảo đó là cái tính bất khuất của người anh hùng.
Nghĩa là khi nhận thấy mình có lẽ phải nhất định bênh vực lẽ phải đó cho
bằng được. Có lần anh ấy dám đánh nhau với hai tên anh chị to lớn, mặt
mũi dữ dằn, để che chở cho một thằng nhỏ bị chúng hà hiếp. Anh ấy yếu
sức, yếu thế bị đòn đau nhưng không chịu lùi bước, rốt cuộc hai thằng kia
sợ cái gan lì của anh ấy mà phải chào thua đó.

- Thảo nào – Thằng Lực kết luận – thảo nào tao thấy thằng Lợi sợ nó

một phép. Cả tao, tao cũng đâm ra phục nó nữa mới chết chứ!

Bốn đứa kéo nhau bề, vẫn tiếp tục nói chuyện huyên thuyên.
Hiệp thở dài, nổ máy cho xe lướt nhẹ trên những vũng nắng đọng rải rác

trên mặt đường láng bóng. Gió reo vui trong lá, nhưng lòng người bâng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.