ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 156

- Hỏi cô Clark. Tôi là quản lý, còn đây là phụ tá của tôi. Chúng tôi ân hận
xin thưa với cô rằng ở đây chúng tôi không cho phép chó ở trong phòng.
Tim của Annie đập thình thịch trong lồng ngực.

- Nếu thế thì tại sao ông để cho tôi ở trong phòng này? Chó của tôi đã được
huấn luyện rất hiền. Nếu có gì thiệt hại, tôi sẵn sàng bồi thường. Chỗ ở bên
kia ngập nước không phải lỗi tôi. Tôi không phải tự ý sang đây mà người ta
đưa sang, và các ông đã bằng lòng. Tôi không đi, và chó của tôi cũng không
đi. - Cô không hiểu; thú vật không được phép ở trong phòng, - người quản
lý cau có nói.

- Điều tôi hiểu việc ông không hiểu là tôi đã đăng ký vô ở đây. Ông đã bằng
lòng cho phép tôi ở đây. Có người ở trong khách sạn này đồng ý để cho tôi
ở rồi. Tôi lặp lại: tôi không đi. Đấy, bây giờ ông không hiểu điều gì nữa?

- Chúng tôi không cho phép thú vật ở.

- Ông đã nói rồi. Ông biết tôi đã theo đúng luật lệ của ông. Luật lệ áp dụng
cho mọi người ở trong khách sạn Whaler này. Nếu ông không thích ý kiến
của tôi, thì ông cứ đi gọi ban lãnh đạo khách sạn Whaler đến đây. Harry,
Rosie, cho quí ông đây thấy răng của tụi bây đi. Nếu gặp lúc không quá
căng như thế này thì chắc Annie đã phá ra cười khi thấy hai con chó nhe
răng. Cô nói với hai người quản lý có vẻ lo sợ:

- Thế đã có ấn tượng chưa? Nếu tôi thả 5 trăm đôla ở nơi ngưỡng cửa, mọi
việc có yên được không?

- Sẽ làm ngơ như không thấy, - người quản lý đáp. Người phụ tá quản lý gật
đầu chấp nhận.

- Các ông đợi một lát. Annie vào trong một phút quay ra, nắm 5 tờ giấy bạc
100 đôla thẳng băng. Cô thả ra ngoài hành lang rồi nói: - Ai tìm được người
ấy giữ. - Nói xong, cô đóng cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.