ÁNH SÁNG CẦU VỒNG - Trang 79

người bạn thân nhất đời mình. Mình hy vọng cuộc đời của cậu sẽ gặp điều
kỳ diệu như mình đã hy vọng cho mình như thế.

Thân thương chào cậu".

Jane.

Annie gấp bức thư bỏ vào hộc bàn ngủ. Việc thế đấy. Ngày sau Giáng sinh,
mình sẽ gởi trả lại số tiền. Cô cảm thấy chóng mặt, đầu choáng váng, bèn
chạy vào phòng tắm, cúi đầu dưới vòi nước lạnh. Rồi cô bật khóc. Cô ấy
biết. Bức thư thay lời Jane, cổ muốn nói cho cô biết và muốn giữ bí mật cho
mình. Cổ không thể nhìn thẳng vào mặt mình mà nói. Cổ không muốn đến
gần mình vì sợ lỡ lời nói cái gì hay có cái gì đấy hiện ra trên mặt. Mình biết
chuyện ấy chắc chắn như biết mình hiện đang ngồi trên giường này.

Nếu Jane nghĩ là chính mình, và Newman nghĩ là chính cô ấy, chuyện này
sẽ đẩy mình đi đến đâu? Nếu mình gởi trả tiền lui và Jane chuyển đi San
Francisco, liệu hắn có theo dõi cô ấy nữa không? Hắn làm gì được? Hắn
cần có bằng chứng. Nhưng hắn không có bằng chứng. Cái bao đã đốt rồi.
Cái nắp khóa đã bị đập nát thành nhiều mảnh và đã được ném đi khắp nơi ở
Bắc Corolina. Hắn không có bằng chứng. Tiền có dấu tay trên ấy. Phải,
mình có thể bỏ tiền vào cái bao gối rồi cho vào máy giặt để rửa cho sạch
dấu tay. Mình không đụng đến các trái phiếu. Mình sẽ mang găng tay để lấy
tiền. Mình có thể lái xe đi Atlanta rồi gởi đi ở đấy. Nếu không Atlanta thì
Alabama. Hay là có thể mình lái thẳng đến Virginia hay Washington DC.
Mình sẽ nói với Tom và Elmo là mình muốn đi tìm một vài địa điểm mới.
Rồi mình sẽ đi ngược với hướng khác. Mình có thể làm thế suốt cả ngày.
Mình nghĩ có thể làm được.

Mình gởi lui mà Jane biết được, thế nào cô ấy cũng tin chắc là bức thư của
cô có hiệu nghiệm, và chính mình làm việc đó. Mình có thể sống được với
chuyện ấy không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.