ÁNH SÁNG PHƯƠNG BẮC - Trang 419

“Đúng rồi,” cuối cùng cô lên tiếng, đặt chiếc máy vào lòng, chớp mắt và

thở dài như thể vừa ra khỏi sự tập trung cao độ của minh. “Đúng, tôi đã
hiểu điều nó nói. Bà ta lại đang đuổi theo tôi, bà ta muốn thứ gì đó tôi đang
có, vì Ngài Asriel cũng muốn điều đó. Họ cần nó cho việc này… cho thí
nghiệm này… dù nó là gì…”

Đến đó cô ngừng lại hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ. Có điều gì đó

đang làm cô phiền não, dù cô không biết đó là chuyện gì. Cô chắc chắn thứ
quá đỗi quan trọng đến thế chính là bản thân chiếc Chân-kế, bởi sau rốt, bà
Coulter đã từng muốn nó, và còn có thể là gì khác nữa? Nhưng vẫn chưa
đúng, ví Chân-kế có một cách khác để nói đến chính mình, và không phải
là cách này.

“Tôi cho rằng đó là Chân-kế,” cô nói với vẻ không vui. “Đó là điều tôi

luôn nghĩ từ đầu đến giờ. Tôi phải mang đến cho Ngài Asriel trước khi bà
ta có được nó. Nếu bà ta có được nó, tất cả chúng ta phải chết.”’

Khi nói thế, cô cảm thấy rất mệt mỏi, sự mệt mỏi và buồn phiền đến

trong từng khớp xương đến mức chết đi có lẽ là một sự giải thoát. Nhưng
tấm gương của Iorek đã ngăn cô không nghĩ đến điều đó. Cô cất Chân-kế đi
và đứng thẳng lên.

“Bà ta còn cách đây bao xa?” Iorek hỏi.

“Chỉ vài giờ đồng hồ thôi. Tôi nghĩ tôi phải mang Chân-kế đến cho Ngài

Asriel nhanh hết mức có thể.”

“Tôi sẽ đi với cô.” Iorek nói.

Cô không phản đối. Trong khi Iorek ra lệnh và tổ chức một nhóm có vũ

trang để đi theo họ trên chặng đường cuối cùng của họ lên phía bắc, Lyra
ngồi im, lấy lại sức lực. Cô cảm thấy có điều gì đó đã thoát khỏi cô trong
suốt quãng thời gian lần đọc biểu tượng vừa rồi. Cô nhắm mắt lại và ngủ.
Sau đó họ đánh thức cô dậy ngay để lên đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.