ANH SẼ CƯỚI EM THÊM NHIỀU LẦN NỮA - Trang 218

Những câu chuyện biến mất


Thời cuộc cướp đi những câu chuyện. Cuộc đời cướp đi những câu

chuyện. Cuộc đời cướp đi những câu chuyện. Con người trở thành những
kẻ tiêu thụ vô cảm. Và ký ức bắt đầu nghèo nàn đi...

Bạn phải sống 20 năm ở phố cổ, bạn mới hiểu vì sao tôi yêu những ô cửa

sổ đến vậy. Ngôi nhà cũ, số Bảy phố Hàng Bồ của tôi, 10m

2

cho bốn người

chen chúc. Căn phòng 24/24 phải bật đèn vì không có ánh sáng bên ngoài
lọt vào được. Những cái ngõ luôn bốc mùi ẩm thấp vì quanh năm không có
ánh nắng. Và vì thế, càng lớn, tôi càng sợ hãi mỗi khi phải trở về nhà. Chui
vào cái hầm ấy. Tôi đã từng ước mơ có một ngôi nhà thật nhiều cửa sổ. Để
ban mai, nắng sẽ trườn lên mặt mình. Ước mơ đó phần nào đã được thoả
mãn với căn hộ hiện tại. Tuy nắng chưa trườn vào đến chỗ ngủ song cũng
có một cánh cửa sau nhà ăm ắp gió. Tôi trồng ít cây xanh ở đó. Mỗi sáng,
tôi vẫn ra đấy đứng nhìn khoảng trời xanh vời vợi. Cảm thấy lòng được cứu
rỗi nhiều điều.

Cuộc sống là một dòng chảy xiết. Những công việc cuốn tôi đi. Hàng

tuần. Hàng tháng. Như hiện nay, gần như tôi đang làm việc với cường độ 5
ngày/ số báo. Chưa kể phụ trách thêm một chuyên mục trên Hoa học trò
tuần. Hoa học trò phát hành thứ Hai, tôi phải hoàn thành chuyên mục của
mình trước ngày thứ Năm tuần trước đó. Sinh viên Việt Nam phát hành thứ
Tư, tôi phải hoàn thành bài vở trước ngày thứ Sáu tuần trước đó và mất ba
ngày, thứ Bảy, thứ Hai và thứ Ba để làm hậu kỳ cho nó trước khi in. Chuyên
đề 2 thì 15 ngày/ số nhưng luôn mất 8 đến 10 ngày để thực hiện. May mà
tôi luôn có được những cộng sự thiện chiến. Những người làm báo tốt nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.