Họ giúp tôi bằng cách tự xây dựng đề tài, viết trau chuốt đến mức tôi chẳng
phải sửa chữa mỗi khi đọc duyệt. Chứ nếu như cách đây 3,4 năm và trước
cả đó, cái thời mọi người khen Hoa học trò hay ấy, thì è cổ ra mà sửa. Thậm
chí viết lại. Thời gian trôi vùn vụt đến độ tôi ngẩng mặt lên thường là thứ
Sáu rồi. Thời gian cướp đi của tôi rất nhiều cảm xúc. Thời gian cũng bào
mòn sức khỏe của tôi. Và thời gian cũng làm lão hóa những ý tưởng. Nhưng
cái mà tôi xót xa nhất, đó là thời gian cướp đi của tôi những câu chuyện.
Có một thời, tôi thích những câu chuyện tôi khám phá ra từ sự quan sát,
lắng nghe và để tâm của mình. Là một quán cà phê cheo leo trên gác hai
đường Tràng Thi nơi có hai vợ chồng già 30 năm qua dù mưa, nắng, bão
bùng hay ốm đau... họ vẫn sáng sớm uống với nhau một ly cà phê. Cho đến
khi đi lại khó khăn, họ mở quán để có thể uống với nhau đều đặn hơn. Là
con đường Quán Thánh có tổng cộng 98 cây hoa sữa. Là những vụn vàng
nhặt được trong từng cuốn sách tôi đọc được. Tất cả đầy ắp lên trong gần
50 cuốn sổ nhỏ tôi vẫn mang theo bên mình. Có một dạo, gần như mỗi tuần
tôi đều viết được một truyện ngắn, một phóng sự hoặc dăm ba bài thơ. Đó
là vì cuốn sổ đầy ắp những câu chuyện đòi được bung ra. Những báo cáo, ý
tưởng, đề tài có thể trở thành chuyên đề hay. Có dạo, nguyên tờ 2!, tôi viết
không dưới 30 bài lớn nhỏ. Hay mục Chuyển Động Khám Phá một thời với
bút danh Vịt Búp, Buma, CĐKP... tôi tung hoành. Tôi đọc thư bạn đọc hàng
ngày. Rút ra hàng chục, hàng trăm câu chuyện. Là rất nhiều những câu
chuyện như thế khiến tôi có thể trò chuyện hàng giờ không khiến người
nghe chán được vì có biết bao câu chuyện trong đó.
Nhưng gần đây, cuốn sổ tay của tôi vắng bóng vì tôi ít ngồi quán một
mình nữa.
Nhưng gần đây, con đường chỉ toàn những bực dọc về bụi, khói, tiếng ồn
chứ không còn những điều bất ngờ khám phá ra nữa.
Thời gian cuỗm đi của tôi những câu chuyện.