Con lớn khôn.
Cứ từng ngày, từng tháng đi qua. Bố thấy mình già đi. Những dấu hiệu
cho thấy bố đang già đi như sức sáng tạo giảm, lười vận động, xa rời những
đám đông, kết thúc những cuộc vui sớm hơn... Có thể, bố đã từng rất sợ tuổi
già. Nhưng thực tế, bố sợ quỹ thời gian của bố được ở bên con ít dần đi
thôi. Ai chẳng thế, đối diện hạnh phúc sẽ sợ hãi tốc độ của thời gian. Chưa
bao giờ bố nghĩ đến ngày mình 30 tuổi. Thậm chí ngày xưa, bố còn tin rằng
mình sẽ chết năm 27 tuổi nữa kìa!
Ban nãy, ngồi cùng một câu bạn của bố. Cùng nói với nhau về tuổi 30. Ý
niệm gia đình rõ rệt lắm. Tạm thập nhi lập. Cậu bạn của bố còn chưa lập gia
đình. Nghĩ về gia đình nhỏ, cậu ấy muốn có sự thay đổi. Trước khi gặp mẹ
con, bố cũng đã từng có những suy nghĩ như thế. Cảm giác của chiều về là
mâm cơm ngon ứa nước miếng, là vợ con hân hoan chào đón, là dù bước
chân trái hay chân phải ra khỏi cửa cơ quan đều biết rằng mình đi về đâu?
Gia đình nhỏ. Một gia đình của mình. Điều hạnh phúc tuyệt vời nhất mà
bố có được.
Những tân toan của cuộc sống ngoài kia đã khiến bố trở về nhà với một
tâm trạng nặng trịch. Chỉ khi ôm con vào lòng, những tân toan ấy mới nhẹ
nhàng rời xa bố. Con lớn lên. Là lớn khôn. Con biết chạy ra cười cả từ ánh
mắt để ôm lấy chân bố. Con nói: Chào bố! Mà ngọt ngào đến thế! Rồi ôm
con để nạp đầy tâm hồn mình năng lượng sau một ngày kiệt quệ.
Sẽ có nhiều dự định cho tháng Tám. Và những dự định đó sẽ thành hình
trên thực tế. Bởi tình yêu bố đang có. Bởi hạnh phúc bố đang có. Bởi những
tha thiết làm nên từ đôi chân tí xíu chạy ra đón bố mỗi chiều về. Và bởi tất
cả những gì chúng ta đang hướng tới.
Tháng Tám ơi, xin chào!!!