Cha cô là người đàn ông cực kỳ am hiểu tự an ủi chính mình, một bên
khuân đồ một bên cười ha hả lẩm bẩm may mắn không có mua vật dụng gì,
bằng không mua về cũng sẽ bị ngâm trong nước, mẹ cô vĩnh viễn là người
đứng ở vị trí đối lập với cha, không ngừng quyệt miệng mắng ông là "Tặc
đầu" .
Cũng có một vài nhà điều kiện kém một chút , nhà cũ chỉ có hai tầng,
nhìn mực nước lũ trước mặt càng ngày càng dâng cao, không thể không
đem đồ dùng chuyển hết lên nóc nhà.
Thẩm Mộc Tinh xuyên qua cửa sổ nhìn xuống phía dưới, đã nhìn thấy
lão thợ may cùng đứa con trai bị buộc phải bò lên trên nóc nhà, hai cha con
khoác áo mưa màu đen, ở trên mái nhà bận rộn, đang lấy bao ni-lon che vải
vóc cùng máy may lại.
Bọn họ mới từ Thương nam chuyển đến nơi đây, mua một quán cũ hai
lầu, mặc dù không có vật dụng gì, nhưng dù sao cũng là mở cửa hàng may,
vải vóc, nút áo, quần áo may sẵn …vân…vân đều là vật sợ bị ngấm nước.
Thẩm Mộc Tinh chỉ ngoài cửa sổ, thích hợp qua mẫu thân Xà Kim
Phượng nói: "Mẹ, thế nước này càng ngày càng cao, bọn họ có bị ngập đến
hay không a?"
Kể từ sau khi cô thi rớt kỳ thi đại học, mẹ cô tức giận nói chuyện cũng
không còn dễ nghe, xách chậu nước đi lên lầu, nói: “Chuyện của người ta
con làm gì mà quản rộng như vậy? Mau đưa bàn trang điểm của mẹ dời đến
lầu bốn đi!"
"Oh." Thẩm Mộc Tinh đáp lại một tiếng, không nhúc nhích.
Mẹ đi rồi, cha cô Thẩm Nam Bình cũng đi ngang qua, theo ánh mắt lo
lắng của cô nhìn xuống, sau đó đi trên lầu cầm mấy miếng nilon thật to ,
mở cửa sổ ra nhằm hướng cha con nhà thợ may dưới lầu hô lên: