anh như vậy quả thật có chút không lẫn lộn với bất cứ ai.
Thẩm Mộc Tinh cầm điện thoại đầy do dự, có nên nhắn anh mau trở
về hay không đây? Ngay lúc này, chuông vào lớp bỗng vang lên, lão thái
thái lập tức xuất hiện ngay trước cửa lớp, hai tay chắp sau lưng, nghiêm
khắc nhìn mọi người, bước đến, giáo viên Tiếng anh gật đầu với bà ta.
Tay Thẩm Mộc Tinh vẫn còn cầm điện thoại giấu trong hộc bàn, giả
vờ ngồi thẳng lưng nghe giảng bài.
Giáo viên Tiếng Anh đứng trên bục giảng chuẩn bị mở sách giáo khoa
của mình ra, lại bị lão thái thái chen vào nói: “Cô Vương cho tôi mượn vài
phút có được không.”
“Được chứ.”
Lão thái thái bắt đầu nói: “Bắt đầu từ tháng này trở đi, để đảm bảo an
toàn vệ sinh thực phẩm cho học sinh, mọi người không kể khoa xã hội hay
tự nhiên đều phải đến căn tin nhà trường ăn cơm.”
“A?”
Cả lớp lập tức ồn ào hẳn lên.
“Đồ ăn của căn tin trường khó ăn gần chết...”
“Đúng vậy.... Cháo để ăn sáng thực chất chỉ có nước cơm thôi!”
“Đồ ăn ở đó cho học sinh ăn quá ít, đến tôi đây là một đứa con gái gầy
tong gầy teo cũng ăn không đủ no!”
“Cô đúng là không biết xấu hổ!”
“Im lặng!” Giọng nói của lão thái thái bỗng kéo dài ra: “Tôi có cho
các em thảo luận sao!”