Nhảy cẫng lên đi sang chỗ khác tiếp tục lãi nhãi.
Anh làm việc của mình, còn cô tự nói chuyện một mình, hai người
không nói lời nào cứ như vậy ở chung cũng rất tốt.
Cuối cùng cô quay lại bên cạnh anh, thận trọng sờ lên một góc của bộ
quần áo anh đang làm, nói: “Chất vải này thật mềm, đây là chất liệu gì
thế?”
Cô từng nghe nói qua về chất vải này, giống như đang vuốt tóc của
một thiếu nữ: “Đây chính là Cashmere*? Trời ạ, thật trơn! Giống như hai
cặp mông em bé... Nghiêm Hi Quang, chất vải này rất đắt phải không?”
* Len Cashmere: Loại len này được lấy từ lớp lông tơ của dê Kashmir
(hay còn được gọi là Cashmere) trong đợt thay lông mùa xuân. Để tách
được lớp lông này thì người ta phải hoàn toàn làm thủ công bằng tay. Một
sợ xơ Cashmere có khả năng cách nhiệt gấp 8 lần so với len thường, giúp
nó giữ ấm vào mùa đông. Đây còn là một loại len siêu nhẹ. Len Cashmere
có giá thành đắt nhất trong các loại len.
Anh không giải thích ngay khi thấy bộ dạng nhìn trân trối của cô, trên
thực tế là vì thưởng thức vẻ giật mình của cô.
“Ồ? Xa xỉ như vậy? Nhân vật tầm cỡ nào mới có thể mặc loại vải
này?”
Nghiêm Hi Quang khoác áo choàng lên móc, treo tỉ mỉ xong, trả lời:
“Là một ông chủ lớn.”
Ông chủ lớn... Thẩm Mộc Tinh lập tức liền nghĩ đến người đàn ông to
lớn ban nãy bước ra khỏi tiện, người bị Thẩm Minh đánh chính là ông ta.
Cô có chút hứng thú tẻ nhạt, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nhìn bên
ngoài, nói: “ Đồng chí Tiểu Nghiêm, em phải về nhà rồi.”