Anh thợ may trẻ đã mua một chiếc xe, mẹ cô nói anh thường lấy xe đi
nhập hàng, bà sẽ tìm cách làm thân với anh, sau này có thể đi nhờ xe đến
thăm cô. Mẹ cô luôn khéo léo trong tính toán.
Thẩm Mộc Tinh không ngờ lần đầu tiên mẹ đến thăm cô chính là vì cô
giáo mời tới.
“Nói bao nhiêu lần rồi, không được mang điện thoại di động, mới khai
giảng vài ngày, em không thể ngồi im được à? Chẳng thể tập trung được thì
làm thế nào sống sót qua một năm học?”
Trong hành lang, chủ nhiệm lớp răn dạy cô trước mặt mẹ, Thẩm Mộc
Tinh chắp tay sau lưng, không nói lời nào, mẹ cô tức giận, đẩy cô: “Mau
hứa với cô đi! Lần sau không như thế nữa!”
Giáo viên ở Trung Quốc đều vậy, khi có việc đều muốn tìm đến phụ
huynh, người lớn dạy bảo mới hiệu quả.
Bị mẹ đẩy như vậy, nước mắt của Thẩm Mộc Tinh liền rơi xuống.
Cô giáo cũng có kinh nghiệm, khi đối mặt với học sinh học lại, chưa
bao giờ dám nói chuyện một cách sâu sắc, bà dịu giọng:
“Được rồi, cũng đã giữa trưa, em cùng mẹ ăn cơm đi. Em là người cô
chú ý, đừng mắc phải sai lầm nữa rõ chưa!”
Thẩm Mộc Tinh khóc đến đỏ mắt, vẻ mặt đau khổ đi theo mẹ ra phía
sau trường học. Vừa ra tới cổng trường, Thẩm Mộc Tinh liền nhìn thấy một
chiếc xe màu bạc đậu ở phía trước. Nghiêm Hi Quang ngồi trong xe hút
thuốc, vừa thấy hai người đi ra anh liền đẩy cửa xe đi xuống, một tay hút
thuốc một tay mở cửa sau, mặt không chút thay đổi nhìn Thẩm Mộc Tinh.
Gương mặt cô liền đỏ lên.