ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 127

Đường Vi thở một hơi dài.

Qua nửa tiếng sau, điện thoại di động của Chử Duy Nhất vang lên, là Si

Thanh Viễn gọi tới.

“Vừa mới đi kiểm tra phòng bệnh xong, không mang theo điện thoại di

động.’’ Anh giải thích.

Chử Duy Nhất lúng túng, “Tối hôm nay anh có rãnh hay không?’’ Cô

nắm điện thoại di động thật chặc, mắt thẳng tắp nhìn màn hình máy vi tính.
Cô hơi gắng sức hỏi thăm, “Tôi muốn mời anh ăn cơm, cám ơn anh lần
trước đưa thuốc Đông y cho tôi.’’

Đường Vi ở đối diện cô ra hiệu cố gắng lên.

Si Thanh Viễn đầu kia im lặng một chút, “Sáu giờ tôi mới có thể đi.’’

Chử Duy Nhất thở ra một hơi, “Không sao, vậy thì chúng ta gặp ở

Thượng Ái Thiên Địa, tôi nghe đồng nghiệp nói chỗ đó mới mở một nhà
hàng Thái Lan.’’

“Được, em đi trước.’’ Si Thanh Viễn cúp điện thoại. Y tá trưởng tiến

vào, “Bác sĩ Si, 602, giường 2 nói là vết thương đau.’’

“Nói cho cô ấy biết đây là phản ứng hậu phẫu bình thường, bảo người

nhà trông nom không đừng cho cô ấy quào loạn.’’

“Tôi vừa mới nói giống thế, cô bé kia nhìn thấy cậu mới có thể an lòng.’’

Y tá trưởng cười.

“Tôi đi xem một chút.’’ Si Thanh Viễn nói, đem điện thoại di động đặt ở

trong túi.

Cái này chính là lý do mọi người thích Si Thanh Viễn, gia thế tốt, làm

việc nghiêm túc. Ý tá trưởng thấy anh cầm điện thoại di động hỏi, “Sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.