ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 13

đều biến thành một vòng, để mọi người ăn tiệc đứng, thức ăn rất phong
phú.

Chử Duy Nhất rất đói, diễn thuyết kết thúc cả người cô đều sắp mệt lả,

hiện tại ăn uống thật lớn. Cô một tay cầm cái khay, nghiêm túc chọn thức
ăn.

“Chử Duy Nhất – “ có người sau lưng kêu tên cô, cô xoay người liền

thấy bạn học cũ ngày trước, người đứng bên cạnh bạn học cũ rõ là vị thầy
giáo mới vừa mang cô tới kia.

“Trịnh Hạo!’’ Chử Duy Nhất lộ ra một khuôn mặt tươi cười.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp.’’ Trịnh Hạo vươn tay ra.

Chử Duy Nhất cũng đưa tay đến.

Trịnh Hạo nhìn thoáng qua người bên cạnh, “Chử Duy Nhất, đây là Tống

Khinh Dương, ban (lớp) mười tám.’’

Chử Duy Nhất kinh ngạc nhìn anh ta, khóe miệng xẹt qua một ý cười bất

đắc dĩ, chậm rãi vươn tay ra, cùng anh bắt tay. Tay anh mang theo nhiệt độ
ấm áp, nắm trọn bàn tay cô.

“Xin chào, tôi là Chử Duy Nhất lớp 1 sử chính *.’’ Cô cận 100 độ*, lúc

nhìn anh hơi nheo mắt lại.

( Độ ở đây được tính theo đơn vị của TQ, quy đổi sang là khoảng 1 đi-ốp

ở VN)

Tống Khinh Dương nhẹ nhàng buông tay cô ra, ánh mắt không hề chớp

nhìn cô. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói mắt giữa trưa vẩy đầy sân bóng rỗ
ngoài trời, hoa mắt thần mê. Anh từ từ mở miệng, “Tôi biết, Chử Duy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.