ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 130

Si Thanh Viễn và Chử Duy Nhất nhất định là hai đường thẳng song song

vĩnh viễn chẳng cắt nhau.

Qua sáu rưỡi, Si Thanh Viễn đã đến.

Chử Duy Nhất chào hỏi, “Đây là đồng nghiệp của tôi, Đường Vi. Đây là

bác sĩ Si.’’

Si Thanh Viễn nhìn thoáng qua ChỬ Duy Nhất, cái nhìn kia, trong lòng

Chử Duy Nhất lộp bộp, hình như có gì đó sụp đổ.

Bữa cơm đó Chử Duy Nhất ăn rất gian nan. Tính cách Đường Vi có chút

khinh suất, căn bản không chú ý đến biến hóa của Chử Duy Nhất.

Cô ấy là ký giả kỹ năng nói chuyện trời đất rất mạnh, Chử Duy Nhất

mảy may không cần lo lắng tẻ nhạt, mà Si Thanh Viễn tuy rằng không phải
rất thân thiết, nhưng cũng là có sao nói vậy.

Đường Vi cười hì hì, “Bác sĩ Si, có thể có số của anh hay không? Sau

này tôi có đau đầu nhức óc gì đó cũng có thể hỏi anh một chút.’’

Đầu ngón tay Si Thanh Viễn khẽ động, nắm tay nắm hơi chặt, anh nhìn

Chử Duy Nhất phía đối diện, cặp mắt kia ở dưới ánh đèn có vẻ ảm đạm
không sáng tỏ, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt, “Duy Nhất biết, trở
về bảo cô ấy cho cô.’’

Khuôn mặt Đường Vi vui sướng, “Bác sĩ Si, người tốt như anh vậy, bệnh

nhân của anh nhất định rất thích anh?’’

Si Thanh Viễn trả lời, “Tôi chỉ làm tốt công việc của mình.’’

“Anh sao lại làm bác sĩ vậy?’’

Si Thanh Viễn im lặng phút chốc, “Kỳ vọng của một người bạn.’’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.