ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 158

Hình ảnh kia chắc là, lại xem người đàn ông muộn tao* với người đàn

ông tự phụ.

(*Muộn tao: Chỉ người bên ngoài lãnh tĩnh, trong nóng ngoài lạnh, trầm

mặc mà thực tế có nhiều tư tưởng và nội hàm.)

Chử Duy Nhất là một cô gái hiền lành lại giữ chữ tín, nếu cô nói muốn đi

thăm bà nội Tống Khinh Dương, cách hai ngày phải đi. Ngay từ đầu đã nói
xong, Tống Khinh Dương đi cùng cô, dẫu sao cô cũng không quen biết ( bà
nội anh ta) mà. Nhưng sau đó Tống Khinh Dương bị công việc quấn chân.

Tống Khinh Dương nói, “Bà nội tôi rất ôn hòa.’’

Chử Duy Nhất vừa định nói không đi, trong nháy mắt bị bỏ đi.

Chử Duy Nhất cầm theo hoa quả đi bệnh viện trước. Từ nhỏ cô đã không

thích bệnh vện, mặc dù có một người mẹ bác sĩ nhưng mà vẫn tràn đầy sợ
hãi với nó.

Lúc đi tới, cô yên lặng chờ đợi, không muốn gặp phải người quen.

Đến khu nội trú, cô tìm được phòng bệnh rất nhanh. Lúc cô ở cửa xác

định, bà cụ đi qua phía sau cô. Chử Duy Nhất lập tức lên tinh thần, “Bà nội,
xin chào, xin hỏi bà biết Tống Khinh Dương chứ ạ?’’ Ngàn vạn lần không
thể nhận lầm người.

“Cháu là ai?’’ Bà cụ đẩy kính mắt một cái nghiêm túc mà đánh giá cô gái

nhỏ xinh đẹp xuất hiện trước mắt.

Chử Duy Nhất mỉm cười, “Cháu là bạn học của cháu bà, biết bà nằm

viện nên đến thăm ạ.’’

“Bạn học?’’ Bà cụ hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.