ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 17

Chử Duy Nhất ho khan đứng lên, mặt hơi nóng, hận trên mặt đất không

thể có một cái hố có thể cho cô chui vào. Cô hơi khẩn trương, “Cậu có đói
bụng không? Thức ăn của D trung so với thời chúng ta thì thật tốt hơn
nhiều.’’

Tống Khinh Dương rất bình tĩnh, ngồi ở bên cạnh cô, “Có đề cử nào

không?’’

Chử Duy Nhất vì chuyện vừa rồi rất xấu hổ, nghiêm túc đề cử vài thứ.

Buổi ăn cơm trưa ngày hôm đó, Trịnh Hạo bị một cuộc điện thoại của bạn
gái gọi đi. Chử Duy Nhất cũng chuẩn bị rời đi, Tống Khinh Dương đột
nhiên mở miệng, “Chử Duy Nhất, có muốn đến lầu lớp mười hai đi bộ một
chút hay không?’’

Chử Duy Nhất vô cùng kinh ngạc lại khống chế không được mà trả lời,

“Được thôi.’’

Khóe miệng Tống Khinh Dương giương lên một độ cong nhỏ, “Đi thôi.’’

Bởi vì kỷ niệm ngày thành lập trường, trường học nghỉ, nhưng mà không

ít học sinh hôm nay còn đến trường học, trong sân trường dòng người thoi
đưa, ba năm cao trung tuy rằng gian khổ, nhưng cũng là giai đoạn phong
phú nhất.

Năm tháng quay vòng, lầu dạy học ở trong mưa gió dần dần xưa cũ.

Cách bố trí của trường học, ban khoa học tự nhiên vẫn luôn ở tầng chót

nhất. Khi đó người ban khoa học xã hội còn từng kháng nghị, trường học
trọng lý khinh văn, chuyện gì tốt đều ưu tiên cho ban khoa học tự nhiên. Kỳ
thực Chử Duy Nhất càng thích trên lầu, phóng tầm mắt nhìn chính là phía
chân trời mênh mông vô biên.

Cô hình như thấy phòng học ban mười tám, “Đó là phòng học trước kia

của các cậu à?’’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.