ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 25

Tống Khinh Dương mỉm cười, nụ cười ôn nhuận như nước. Đồng học,

tiếng xưng hô này thực sự lâu lắm không gặp. “Đi công tác, còn cô?’’

“Tôi cũng vậy.’’ Cô hơi hơi cúi mặt, lông mi thật dài đang lay động.

Tống Khinh Dương thấy vali của cô còn ở bên cạnh, liền hỏi, “Thủ tục

vào ở làm sao rồi?’’

Chử Duy Nhất nhíu nhẹ mi giác, “Ví tiền đã mất rồi, bây giờ không làm

được.’’

Tống Khinh Dương nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, “Nếu không thì đi chỗ

tôi nghỉ ngơi một chút.’’ Như vậy đối với một người chỉ có duyên hai nơi
mà nói hoặc nhiều hoặc ít có chút đường đột.

Chử Duy Nhất dĩ nhiên là không tiện.

“Lý hiệu trưởng là bạn học của mẹ tôi.’’

“Tôi không phải là ý đó, đều là học sinh D trung, tôi làm sao có thể xem

anh là người xấu được.’’ Chử Duy Nhất mím một góc môi, “Vậy làm phiền
rồi.’’

Anh xách theo vali của cô, Chử Duy Nhất ngoan ngoãn theo sát phía sau

anh, quang minh chính đại mà nhìn bóng lưng cao ngất của anh.

Phòng của anh ở tầng cao nhất, phòng cảnh hồ, gian phòng rất rộng rãi.

Khách sạn này là bên hợp tác của hội triển lãm, người tham gia triễn lãm

lần này đa phần đều ở đây.

Tống Khinh Dương cầm một chai nước khoáng, vặn xong đưa cho cô.

Chử Duy Nhất chú ý đến tay anh, ngón tay thon dài rất đẹp, khớp xương
đặc biệt xinh xắn:’’Cám ơn.’’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.