ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 59

“Xong rồi.’’ Chử Duy Nhất nhìn bức thư pháp bày ở cửa, chữ viết mạnh

mẽ tiêu sái.

Người phục vụ đến dọn bàn, lại đổi lại hoa bách hợp mới ở trên bàn, làm

cho tâm tình người ta vui vẻ không rõ.

Tay của Tống Khinh Dương tùy ý đặt ở trên bàn, “Không phải là phụ

trách bố trí trang in của tờ báo sao? Sao lại bộ phận tạp chí rồi?’’

Chử Duy Nhất nhìn ánh mắt của anh, anh là nội song*, đàn ông có càng

có vẻ anh khí. “Một tiền bối bộ phận tạp chí về chờ sinh, tạm thời tìm
không được người thay, liền để cho tôi đi thôi.’’ Nói xong rồi, cô nghĩ tới
điều gì,”Mấy ngày nay không phải là không liên hệ với anh, mỗi ngày tôi
đều phải đi ra ngoài.’’ Đường Vi đã nói với cô nhiều lần, chỉ là trong
khoảng thời gian này tất cả mọi người đang bận, bận quá không có thời
gian đi.

(Nội song: cách gọi một loại mắt hai mí.)

Tống Khinh Dương hơi nghiêng đầu, ánh mắt di động, “Cuối tuần này

tôi đều có thời gian, mới vừa không phải cô nói muốn đi thưởng thức đồ ăn
vặt sao? Tôi biết chỗ đó.’’ Tròng mắt anh trong sáng như sao trời, không
phải là lạnh lùng, mà đặc biệt dịu dàng.

Chử Duy Nhất nhìn ngũ quan tuấn dật của anh thoáng ngây người, đẹp

quá! Cô cũng nông cạn mất rồi.

Tống Khinh Dương ung dung thản nhiên mặc cho ánh mắt cô đánh giá.

Chỉ chốc lát, Chử Duy Nhất mới phản ứng được, mình nhìn anh ta như vậy,
thực sự rất không lễ phép. Cô bưng nước trà trước mặt nhợt nhạt nhấp một
ngụm, “Hình như tôi luôn luôn làm phiền anh.’’

Càm Tống Khinh Dương căng thẳng, chốc lát, vẻ mặt như thường, “Tôi

cô là bạn học, một cái nhấc tay mà thôi. Hơn nữa cô phỏng vấn tôi, với tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.