ANH THÍCH EM RẤT LÂU RỒI - Trang 81

Nguyễn Oánh ngồi ở bên cạnh Chử Duy Nhất”Công việc có phải rất bận

hay không?’’

“Không ạ, công việc khá tốt.’’

“Vậy là đang sáng tác à?’’ Nguyễn Oánh hỏi. Kỳ thật bà cũng là vào nửa

năm trước mới biết được con gái viết sách truyện, chỉ là biết được từ trong
miệng đồng sự.

“Đã giao bản thảo rồi ạ, gần đây con rất nhàn rỗi. Mẹ, thân thể của mẹ

sao rồi?’’

“Mẹ không sao, đã tốt hơn nhiều.’’

Cha Si lại nói, “Mẹ con cũng không nghe lời bác, tăng ca ba ngày hai

đêm, còn cho mình là thanh niên hơn hai mươi tuổi chắc.’’

Nguyễn Oánh lúc còn trẻ chính là như vậy, bà và cha Chử đều là loại

người của sự nghiệp, ai cũng không vì gia đình hi sinh một chút, cho nên
cuối cùng cái nhà kia mới phân tán.

Buổi chiều, cha Si đi phòng sách, Si Thanh Viễn mang Ninh Ninh đi ngủ

trưa. Chử Duy Nhất và Nguyễn Oánh ở phòng khách, an bình tĩnh mịch,
cây cối trong nhà tản ra hơi thở tươi mát.

“Luật sư gặp lần trước kia sau đó có liên hệ nữa không?’’ Nguyễn Oánh

mở miệng.

Chử Duy Nhất đang chơi rubic Ninh Ninh đưa cho cô, Si Thanh Viễn rất

nhanh đã làm xong, cô cũng không rành. “Mẹ - '' Chử Duy Nhất nhìn bà.
Khi còn bé rất nhiều người nói cô giống mẹ, cô thật vui vẻ, bởi vì cô nghĩ
mẹ của cô là một đại mỹ nữ, nhưng mà về sau càng lớn cô càng giống ba
mình, người khác còn nói con gái giống ba là có phúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.