ANH TRAI EM GÁI - Trang 167

An An suy nghĩ giây lát, quyết định mua một vé chơi trò máy nhảy, giá
mười đồng; cô vốn chơi trò này rất giỏi. Trước đây, anh trai Dương Dương
là cao thủ trong trò này, An An học theo, không lâu sau đã chơi rất giỏi,
chẳng thua gì anh.

Vừa bắt đầu đã có bao người vây quanh, họ chỉ trỏ vì thấy cô chơi một
mình. An An vốn bạo dạn, chơi rất hăng, khi thấy đám đông ngưỡng mộ, cô
càng phấn khích.

An An rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ. Đứng giữa đám đông hò reo cổ vũ, cô
quên ngay phiền não. Có tiếng nói: “Chơi giỏi lắm, cô bé, nào! Nhảy với
tôi đi! Chúng ta cùng chơi nhé!” An An liếc nhìn người vừa nói, đó là một
gã trai trẻ, dáng điệu bặm trợn, miệng ngậm thuốc lá, tóc đỏ, trên cánh tay
đầy những hình xăm đáng sợ, không cao, hơi gầy. Hình ảnh tiêu biểu của
gã giang hồ trong phim ảnh.

An An chỉ liếc gã, không trả lời, tiếp tục chơi một mình, nghĩ bụng, tôi
đang điên đây, đừng có chọc tức tôi!

“A ha! Đại ca bị nó cho rớt hả? Mẹ kiếp! Nhát thế, lại để cho con nhỏ coi
thường. Ha ha!”
Một trong hai cô gái đứng cạnh gã trai vừa được gọi là đại ca khoảng mười
bảy, mười tám tuổi, mặc mini jupe siêu ngắn, cao bằng gã, nói giọng giễu
cợt, kích động.
“Láo! Đây sẽ so tài với cô ta. Các em, nếu là giống cái thì chơi với anh một
ván, sợ thì khỏi nhìn!” Gã đại ca quẳng điếu thuốc, cao giọng nói.
An An cau mày, không nói gì.
“Ha ha, chắc cô ta không phải giống cái!” Cô gái mặc mini jupe hồng cười
hô hố.
“Đồ lưu manh, thổ phỉ!” An An chửi thầm.
Mọi người quay lại xem, vừa căng thẳng vừa phấn khích. An An không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.