ANH TRAI EM GÁI - Trang 223

Tào Đình

Anh Trai Em Gái

Sưu tầm:Hà Thu

Chương 35

SỰ THẬT

Trên đường về nhà, An An đã lau khô nước mắt, bình tĩnh trở lại. Gió lạnh
là mặt nó đỏ lựng, hất tung mái bờm lộ ra vết sẹo. Tôi không kìm được bật
hỏi: “An An, vì sao lúc nãy em khóc?”.
An An tần ngần hồi lâu mới nói một câu mà tôi không hiểu: “Chị bị câm,
cho nên em đành chịu thua”.
Câu trả lời khiến đầu óc tôi càng thêm mông lung. Hỏi nữa nó khôn nói,
lẳng lặng bước. Tôi đang nghĩ có nên nói ra chuyện giữa Mai Mai và Hồ
Khả.
“Mấy hôm nay anh buồn lắm phải không?”. An An đột nhiên hỏi.
Tôi nói buồn thật nhưng lại không nói ra được buồn ở chỗ nào.
“Bởi vì không có Hồ Khả”. An An nói, ngửa mặt nhìn trời, hình như nó
cười thầm.
“Mai Mai tâm địa xấu xa. An An, em không biết đó thôi. Mà thôi, không
nói chuyện ấy nữa, đằng nào anh cũng không nên buồn vì một người độc ác
như vậy”. Tôi phẫn nộ nói, quên hết vẻ dịu hiền của Mai Mai khi bóc trứng
cho tôi ăn, lấy nước cho tôi rửa chân.
An An nhìn tôi, trầm ngâm không nói.
Anh em tôi vẫn đi, trên đường tôi nảy ra ý nghĩ, nhất định phải chuyển vào
nội trú.
Về nhà không lâu, chẳng ngờ mẹ cũng về. Mẹ vội vã đẩy cửa bước vào, đi
thẳng đến phòng Mai Mai. “Tiểu Mai bảo mẹ về lấy ít đồ, anh em đã ăn
cơm chưa? Mẹ không có thời gian nấu cơm, các con ra ngoài ăn tạm, mẹ
phải quay lại bệnh viện ngay, nếu không Mai Mai sẽ sợ…”. Mẹ nói liền
một hơi.
An An liếc mẹ với ánh mắt khó hiểu, nhưng không nói gì. Nó ôm con mèo
đi vào phòng của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.