ANH TRAI EM GÁI - Trang 252

An An không muốn về nhà, ở nhà rất bức bối, nhưng không muốn không
có nghĩa là không về. Vào năm học mới được hai tháng, cô chỉ về nhà một
lần, bất đắc dĩ vì phải lấy thêm đồ.

Bước vào nhà, nghĩ lại lần về trước, đúng lúc thấy mẹ đi chợ. Mai Mai
ngồi một mình ngoài ban công vẽ tranh, dáng lầm lụi, bỗng thấy chị cô đơn
đến nao lòng. Không nén được, cô thốt lên: “Chị, em đã về”, nhưng Mai
Mai không đáp, chỉ ngước nhìn, ánh mắt xao động. An An im bặt không
biết nói gì.

Cô không thích nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp mà sầu muộn như vậy, một
thiếu nữ kiều diễm đang độ tuổi thanh xuân rực rỡ lại trầm mặc, thâm u như
một bức tranh cổ, giống như Giả phủ trong Hồng lâu mộng, đã qua mọi
thăng trầm, yên ả, nhẫn nại thách đố.

An An lẳng lặng vào nhà - cảm giác vào nhà của mình mà như kẻ trộm.
Mẹ đang ngồi xem ti vi một mình. Mẹ nói chị đi mua đồ. An An thở phào,
vội tìm mấy bộ quần áo mùa xuân, định trở lại trường ngay.

Mẹ nói: “Ăn cơm rồi hãy đi, chị con chắc cũng sắp về.” An An từ chối,
muốn chuồn cho nhanh.

Xuống lầu, gặp ánh nắng mặt trời giữa trưa ấm áp, cảm thấy dễ chịu.

Phía trước có tiếng ồn ào, một đám đông đang tụ tập ở góc phố. Chuyện
thường thôi! Người Trùng Khánh ưa chuyện tầm phào, động thấy ở đâu có
gì ồn ào là tụ lại như đàn kiến. Chẳng có gì đáng xem cả.

An An hấp tấp len vào đám đông, bởi vì cô thoáng nhìn thấy chiếc giày
màu hồng rơi gần đó là giày của chị. Lúc ấy, cô quên hẳn mọi nỗi oán hận
trong lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.