ANH TRAI EM GÁI - Trang 267

khởi đầu cho cái mới tốt đẹp.

An An luôn trách chị sao lại đỡ nhát dao đó, Mai Mai chỉ nắm tay em gái,
mỉm cười dịu dàng. Người ngoài nhìn hai khuôn mặt giống nhau như đúc
cùng cười chắc sẽ thấy thú vị lắm. Tôi đứng nhìn, mắt cay sè, lòng lâng
lâng.

Khi tôi rơm rớm nước mắt, nói: “Mai Mai, anh yêu em!”. An An không
biết sao lại giở giọng đùa: “Ai cần tình yêu của anh! Đáng ghét!” Tôi đánh
An An, nó cười khanh khách chạy khắp phòng. Mẹ hét to cẩn thận kẻo ngã.
Mai Mai ngồi trên giường lặng lẽ mỉm cười, cả phòng bệnh đầy ắp tiếng
cười của An An và tiếng trêu đùa của chúng tôi.

Trong huyết quản của Mai Mai có máu của tôi và An An. Được sự chăm
sóc của mẹ, Mai Mai bình phục rất nhanh, mặt đã hồng hào trở lại, lại có
thể mỉm cười, nụ cười trong sáng, êm đềm như mặt nước hồ buổi sớm. Mẹ
hết lòng chăm sóc con gái, An An tan học là đến bệnh viện, quanh quẩn
bên giường chị.

An An nói tình ruột thịt là sợi dây bền chặt không thể chia cắt.

Tình ruột thịt? Tôi nhớ lại bức thư trong túi, có lẽ không ai nghĩ, dưới cái
vỏ bọc của tình ruột thịt, một tình yêu bệnh hoạn đã nảy nở, duy trì suốt
mười mấy năm.

Bây giờ An An thích chăm sóc Mai Mai, hai người dường như đã hoàn
toàn hiểu nhau. Trước người chị vừa qua cuộc đấu tranh với tử thần, hầu
như An An không còn nhớ những lỗi lầm của chị với mình. Mẹ tíu tít bên
con gái, hồ hởi hỏi han đủ điều. Không biết tự lúc nào, Mai Mai không còn
nhìn tôi nữa. Tôi ra khỏi bệnh viện, gió táp vào mặt, cơn gió thực dễ chịu
và gợi nhớ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.