ANH TRAI EM GÁI - Trang 37

“Về nhà ư? Anh dựa vào đâu mà bảo tôi nên về nhà? Tôi không thích cô
đơn.” Cô ngước nhìn anh, chun mũi, nhăn mặt, trông rất ngộ. “Cảm giác cô
độc thật khó chịu.” Cô buột miệng.
“Vì sao?”
“Bởi vì…”, cô ngoẹo đầu, đứng dậy, một tay nắm chặt cột đèn đường xoay
người một vòng rồi mỉm cười, ngửa đầu về sau, vừa liếc nhìn anh vừa
thủng thẳng buông một câu chẳng hề phù hợp với dáng điệu bất cần của cô
lúc đó. “Khi chỉ có một mình, người ta sẽ nghĩ đến những chuyện không
nên nghĩ.”
Liêu Văn Đạo nhìn cô gái hồi lâu. Cô ta xoay người quanh cột đèn đêm của
thành phố với vẻ sung sướng lạ thường. Vẻ tội nghiệp yếu đuối dường như
đã biến mất tự lúc nào.
Liêu phân vân, thì ra mỗi người đều có tâm sự riêng, mà nếu có chuyện gì
xảy ra với một người xa lạ thì mình cũng không phải chịu một trách nhiệm
nào hết. Trong xã hội này, đàn ông sợ nhất hai chữ: “trách nhiệm!”. Đôi vai
của bao nhiêu đàn ông đã oằn xuống bởi trách nhiệm mà vẫn phải giả bộ
đàng hoàng trước người khác. Có người cho thế là giả dối nhưng thực ra,
nó thể hiện một đều rất quan trọng: sự mệt mỏi.
“Tôi không dám đảm bảo tôi là người tốt. Em có hiểu ý tôi không?” Anh
nói rất thật, bởi anh ái ngại cho sự ngây thơ, khờ khạo của cô gái.
“Đêm nay có thể xảy ra chuyện gì ư?” Cô gái người nhìn anh, ánh mắt
trong sáng, chân thật.
Liêu Văn Đạo không nói gì nữa, lẳng lặng đưa cô về nhà, trong lòng không
chút áy náy.
Trong khoảnh khắc quay người đi về nhà, Liêu Văn Đạo nghĩ, dường như
với cô gái ngày nay, tuổi tác tỷ lệ nghịch với tình sử. Không biết đó là phúc
hay họa của đàn ông?

Liêu Văn Đạo là người Trùng Khánh. Anh vừa hoàn thành khóa đào tạo
nhạc công ở Thẩm Quyến. Quán Địa Đàng nơi anh làm việc, nằm ở trung
tâm thành phố, gần nơi có bia tưởng niệm quân giải phóng, anh cùng với
bạn thuê phòng ở gần đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.